Editor: Nguyetmai
“Tôi vẫn luôn không hề muốn so đo với cô, không ngờ tôi không so đo lại đổi lấy sự hãm hại nghiêm trọng hơn của cô. Tô Khả Nhi, trước giờ tôi đắc tội gì với cô mà khiến bây giờ cô ngứa mắt, tìm mọi cách để hãm hại tôi như vậy! Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng mà cô không biết cảm ơn. Tô Khả Nhi, thật ra cô cực kì ti tiện, cô có biết không?!” Tay Điềm Tâm siết thành nắm đấm, nhìn thẳng Tô Khả Nhi mà không hề sợ hãi.
Tô Khả Nhi khó khăn bò dậy từ dưới đất, lau đi vết máu trên khóe miệng, mặt sưng vều, khóe miệng cũng sưng lên, chỉ chạm vào cũng thấy đau.
Ánh mắt của cô ta hung dữ lườm Điềm Tâm: “Lạc Điềm Tâm, mày muốn chết à? Tao liều mạng với mày!”
Nói xong thì nhảy bổ tới như phát điên.
Ai ngờ vừa mới giơ tay lên định tát con nhóc đê tiện trước mặt thì đã bị người ta tóm được trên không trung.
Tô Khả Nhi hoảng sợ nghiêng đầu nhìn sang, đối diện là khuôn mặt tuấn tú ngông nghênh của Trì Nguyên Dã. Cậu dễ dàng bắt lấy cổ tay Tô Khả Nhi, bảo vệ Điềm Tâm, sau đó nhướng mày nhìn Điềm Tâm, giọng nói vô cùng từ tính: “Còn ngớ ra đó làm gì?”
Điềm Tâm cắn môi cười nhạt, giơ tay tát một cái cuối cùng,
“Tô Khả Nhi, cái tát cuối cùng này trả lại cho cô vì đã hại tôi ngã trên bãi cát, bị thương cánh tay!” Đôi mắt trong suốt rực rỡ lấp lánh của Điềm Tâm nhìn thẳng vào Tô Khả Nhi, không chớp mắt.
“Mày…” Tô Khả Nhi trợn mắt há miệng, nói không nên lời, mặt sưng tấy.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
Cô cả nhà họ Tô lại bị Điềm Tâm tát nhiều cái như vậy trước mặt mọi người, mà còn không thể bật lại, đây có được coi là tin hot nhất trong học kỳ này không?
“Ừ? Lần này đã hả giận chưa?” Đôi mắt đen láy như obsidian của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm với nét cười.
Điềm Tâm hít sâu, mếu máo, “Chưa đâu!”
“Vậy thì tát tiếp, tát đến khi nào cậu hả giận mới thôi.” Trì Nguyên Dã lạnh lùng nói.
“Tát thì đau tay tôi.”
Trì Nguyên Dã nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tô Khả Nhi: “Mặt cô làm bằng cái gì vậy? Tường thành à?!”
Tô Khả Nhi vừa tức vừa buồn, Lạc Điềm Tâm tát cô ta bị đau tay cũng trách cô ta?
“Trì thiếu, tại sao anh lại làm thế với em! Em đã làm sai điều gì? Bọn anh không có bất kỳ chứng cứ nào, sao lại làm thế với em!” Nước mắt Tô Khả Nhi từ từ lăn xuống trên khuôn mặt sưng đỏ, cô ta gào lên tan nát cõi lòng.
Trì Nguyên Dã cười lạnh, quẳng tay Tô Khả Nhi ra, vẻ căm ghét hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú, vẩy tay một cách cực kì đẹp trai, rất muốn có một tờ khăn ướt. Cụp đôi mắt vừa bị ngón tay Tô Khả Nhi chạm phải, giống như Tô Khả Nhi là thứ rác rưởi bẩn thỉu, lạnh lùng nói: “Cho tới giờ, bản thiếu gia muốn thu trừng trị ai thì không cần bất kỳ chứng cứ nào!”
Lời nói này ngạo mạn phách lối, vênh vênh váo cáo.
Tô Khả Nhi lớn đến thế này rồi nhưng chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như thế!
Cô ta đứng ở đó, khuôn mặt bị tát đến sưng đỏ, nghiến răng, trừng mắt nhìn Điềm Tâm với vẻ căm hận, vô cùng chật vật. Hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược phách lối thường ngày, lúc này cô ta chỉ như thằng hề.
Một thằng hề bị nhiều bạn học vây xem.
“Thiếu gia, đã tìm được người rồi!”
Vệ sĩ của nhà họ Trì cung kính áp tải mấy người đàn ông đi tới.