Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 110: Chương 110: Ghi âm điện thoại




Editor: Nguyetmai

Mấy người kia chính là mấy người đàn ông cùng một giuộc với Tô Khả Nhi vừa rồi thừa cơ chạy mất.

Trì Nguyên Dã thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn: “Mấy người chúng mày chính là mấy gã đã bắt nạt Điềm Tâm và Kim Thất Tịch?”

“Đúng vậy, không sai, chính là bọn họ!” Kim Thất Tịch ở bên cạnh tức giận nhảy dựng lên: “Bọn họ còn là bọn lưu manh định sàm sỡ Điềm Tâm ở làng du lịch hôm qua nữa!”

Kim Thánh Dạ bất đắc dĩ kéo em gái mình, cầm lấy thuốc mỡ xoa lên mặt cô: “Ngồi ngoan nào, đừng lộn xộn, chuyện đó giao cho Nguyên Dã xử lý.”

Mấy gã đàn ông kia nhìn thấy đống lộn xộn chỗ này, lại nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Khả Nhi rồi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lạnh thấu xương của Trì Nguyên Dã thì bị dọa sợ đến mức quỳ thụp xuống đất ngay lập tức.

“Trì… Trì thiếu gia, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai thật rồi.” Mấy gã đàn ông kia khóc lóc thảm thiết.

Tô Khả Nhi nhìn mấy gã đàn ông kia bị bắt trở lại dễ như vậy thì cắn chặt môi dưới, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ, không biết làm sao.

Xong rồi, xong hết rồi, mấy người này bị bắt lại rồi. Vậy tất cả những chuyện mà cô ta làm trước đó đều bị người ta biết hết rồi ư?

Trì Nguyên Dã bạnh cằm, bước lên trước mấy bước, đôi giày mới tinh màu đen hung dữ đạp gã dẫn đầu, giọng điệu hung ác, cực kì ngông cuồng: “Bọn mày chán sống rồi hả, dám động vào người của tao?”

Gã kia bị đạp thì ôm bụng ngã ra, sắc mặt trắng bệch, liên mồm kêu to ai da, cũng không nói nên được lời nào khác.

Hai gã còn lại bị dọa đến mức cả người run lên cầm cập, bò đến dưới chân Trì Nguyên Dã, ôm đùi cậu khóc lóc: “Trì thiếu, bọn tôi vô tội, bọn tôi bị người ta giật dây, là do Tô Khả Nhi xúi giục chúng tôi, chúng tôi vô tội!”

“Cút!” Trì Nguyên Dã đút một tay vào túi, căm ghét sút văng gã ra.

Gã đàn ông kia bị đá, không dám thở mạnh, lập tức nằm sấp trên đất, chỉ vào Tô Khả Nhi ở bên cạnh, “Trì thiếu, chúng tôi nói thật đấy! Chúng tôi nhận lệnh từ đứa con gái này! Bao gồm cả việc thay phiên cưỡng hiếp Lạc Điềm Tâm hôm ở làng du lịch, còn có…”

Gã còn chưa nói xong đã bị Trì Nguyên Dã cáu kỉnh đạp thêm: “Không được nhắc đến câu đó!”

Người kia bị đau rên lên, biết Trì Nguyên Dã để ý đến câu thay phiên cưỡng hiếp, liền lập tức đổi giọng, “Ngoài việc này còn có việc giấu đá dưới bãi cát khiến Lạc Điềm Tâm bị thương nữa, tất cả là đứa con gái này sai khiến!”

Tô Khả Nhi mở to mắt nhìn, the thé nói: “Anh nói cái gì? Tôi không biết anh, anh đừng có vu vạ cho tôi!”

“Tô Khả Nhi, cô không thừa nhận phải không? Chỗ tôi có bản ghi âm điện thoại!” Người kia nói rồi móc điện thoại từ trong túi mình ra. Ấn mở ghi âm trò chuyện. Mở loa ngoài.

Trong ghi âm, Tô Khả Nhi đang nói nhỏ.

“M* kiếp, anh còn không biết xấu hổ đến tìm tôi đòi tiền? Chuyện tôi giao cho các anh đã làm xong xuôi cho tôi chưa? Chẳng phải để con nhãi đó chạy mất rồi à?”

“Bọn tôi mặc kệ, lúc đó cô đã hứa với bọn tôi thế nào thì phải làm vậy, cho dù chúng tôi không cưỡng hiếp Lạc Điềm Tâm thật thì thanh danh của cô ta cũng đã bị bôi nhọ rồi còn gì? Đây không phải là mục đích của cô sao? Cho nên cô không thể thiếu một đồng nào của bọn tôi!”

“Xùy! Cô ta bị như thế là do tôi tốn rất nhiều tiền để mua chuộc truyền thông, liên quan đếch gì tới anh? Các anh đã đóng góp được cái gì?”

Loa ngoài điện thoại được mở max volume, tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Tô Khả Nhi không còn sức, ngồi bệt xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.