Editor: Nguyetmai
Mặt Tô Khả Nhi xám ngoét, ánh mắt đờ dẫn.
Toi rồi, toi cả rồi! Từ lúc những chuyện cô ta làm bị lộ ra ngoài ánh sáng thì tương lai của cô ta, địa vị của nhà họ Tô… chắc chắn sẽ không còn gì…
Gã đàn ông kia ấn tắt điện thoại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, còn may trưa hôm đó gã có ghi âm lại cuộc nói chuyện. Nếu không mấy người bọn họ hôm nay chết chắc rồi!
“Trì thiếu gia, cậu xem đó, chúng tôi thật sự bị Tô Khả Nhi sai khiến. Tất cả là do cô ta, cô ta mới là kẻ đứng sau màn cuối cùng…” Gã đàn ông kia chỉ tay về phía Tô Khả Nhi.
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người đều lướt về phía Tô Khả Nhi.
Cả người Tô Khả Nhi run lên, đần độn lắc đầu, cô ta nhanh mồm nhanh miệng, đổi trắng thay đen, lúc này lại không nói lên một lời giải thích, chỉ có thể lắc đầu một cách vô thức, trong miệng luôn miệng lặp lại: “Không, đây không phải sự thật, không phải sự thật…”
“Trì thiếu gia, chúng tôi vô tội thật mà! Là Tô Khả Nhi thuê chúng tôi phá hủy sự trong sạch của bạn học Lạc, cô ta muốn vì lý do đó mà cậu ghét bạn học Lạc, khiến tất cả mọi người khinh bỉ bạn học Lạc, còn nói…”
Gã đàn ông còn chưa nói xong thì Trì Nguyên Dã bỗng bước lên mấy bước, nhấc cổ áo gã ta, đấm một cú thật mạnh vào mặt gã!
Trong phút chốc, khóe miệng gã đàn ông chảy máu, nằm rạp trên đất kêu thảm thiết.
Trì Nguyên Dã mạnh thật đấy, chỉ một nắm đấm mà có thể đánh gã đàn ông cao to toàn mỡ này nằm bệt dưới đất không thể động đậy.
Không cho gã bất kỳ cơ hội thở nào, Trì Nguyên Dã lại nắm chặt cổ áo gã đàn ông, vung một nắm đấm đầy mạnh mẽ.
Hai nắm đấm đó khiến gã đàn ông bị bầm giập mặt mũi.
Gã đàn ông sợ hãi, thực lực của mình chênh lệch rất lớn so với cậu thiếu niên như đức vua này. Gã đành phải cầu xin liên tục: “Trì thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cậu thả tôi đi, thả tôi đi…”
“Bạn học Điềm Tâm, cô giúp tôi cầu xin Trì thiếu gia với!! Sau này tôi không dám tái phạm nữa, tôi…”
Còn chưa nói xong, mặt trái của gã lại lãnh thêm một nắm đấm nữa, Trì Nguyên Dã vậy mà lại đấm rụng mấy cái răng của gã.
“Điềm Tâm là cái tên mà mày có thể gọi à?” Trì Nguyên Dã chỉ vào gã đàn ông kia, phách lối mở miệng. Nói xong, cậu lắc cánh tay, vô cùng lạnh lùng.
Mà gã đàn ông này, bị đánh đến mức mặt mũi và cả người bầm giập, máu me khắp người, nằm bất động trên đất.
Hai gã đàn ông còn lại bị dọa đến mức hoảng hồn, cả người Trì Nguyên Dã tỏa ra hơi thở lạnh lùng như thần chết, đôi mắt đen nhìn sang bọn họ, sau đó cất bước tới gần bọn họ.
“A, Trì thiếu gia, tha cho chúng tôi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám làm thế nữa đâu!”
Một người đàn ông trong đó còn sợ tè ra quần, bò tới dưới chân Điềm Tâm, định ôm chân cô, nhờ cô cầu xin tha giúp nhưng lại bị Trì Nguyên Dã kéo lại với vẻ mặt không đổi.
Sau đó, tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên…
“Cậu chủ, mấy gã này đều hôn mê rồi.” Có vệ sĩ ngồi xổm xuống, nhìn ba gã đàn ông rồi nói.
Trì Nguyên Dã cười lạnh, bẻ khớp ngón tay, ra lệnh cho các vệ sĩ mặc đồ đen của nhà họ Trì sau lưng: “Hất nước cho tỉnh lại, tiếp tục đánh đến chết cho tôi.”
“Vâng, cậu chủ!” Đám vệ sĩ đồng thanh trả lời.