Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã trừng Tô Khả Nhi bằng ánh mắt thâm trầm, “Đừng có so sánh cô với Điềm Tâm. Cô không xứng!”
Tô Khả Nhi nghe vậy, không những không đau khổ, mà còn ngửa đầu cười phá lên, “Trì thiếu, anh nói sai rồi, thật ra anh cũng không dám xác nhận tình cảm của Lạc Điềm Tâm đối với anh, anh không có lòng tin với cô ta, cho nên mới nói như vậy.”
Nói xong, Tô Khả Nhi cúi người xuống, vẻ mặt quyến rũ nhìn Trì Nguyên Dã, ngón tay như có như không xẹt qua trên người Trì Nguyên Dã, vô cùng chắc chắn nói: “Lạc Điềm Tâm sẽ không chết vì anh, nhưng em sẽ chết vì anh. Nguyên Dã, anh có từng suy nghĩ tới chưa, nếu một ngày anh chỉ còn hai bàn tay trắng, mất hết tất cả hào quang trên người, không còn là người thừa kế nhà họ Trì, trở nên nghèo túng, thì Lạc Điềm Tâm sẽ còn ở bên cạnh anh không?”
Tô Khả Nhi lẩm bẩm, rồi lại cười khẽ, “Cô ta sẽ không, bởi vì cô ta là một cô gái yêu thích hư vinh, cô ta vì tiền nên mới ở bên cạnh anh. Nhưng em thì khác, cho dù anh có tiền hay không, em đều yêu anh…”
Tô Khả Nhi nói xong, tựa đầu của mình lên trên ngực Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã cảm thấy vô cùng ghê tởm. Cậu siết chặt tay, muốn đẩy mạnh cô ta ra, nhưng lại không đẩy được, chỉ có thể gắt gỏng nói: “Cô thật ghê tởm! Cút xa ra cho tôi!”
Trì Nguyên Dã sống trong nhung lụa từ nhỏ, có từng bị chén ép đến thế này bao giờ đâu. Lúc này, cậu hận không thể băm con ả này thành tám khối.
Tuy Tô Khả nhi đã từng là đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cô ta lại không bày ra chút cáu kỉnh nào ở trước mặt Trì Nguyên Dã, dù cho Trì Nguyên Dã mắng chửi nói móc cô ta như vậy, cô ta cũng có thể làm như không nghe không thấy.
“Em không buông, lần này có chết em cũng không buông. Nguyên Dã, anh thuộc về em, chỉ một mình em thôi!” Tô Khả Nhi nói xong, cố gắng trêu chọc thân dưới của cậu, muốn gợi lên dục vọng của cậu, muốn cùng cậu hòa làm một.
Cái con ả đáng chết này!
Trì Nguyên Dã đã tức đến nỗi muốn cho nơi này nổ tung.
“Tô Khả Nhi, nếu cô không buông tôi ra, cô có tin là tôi sẽ cho cô sống không bằng chết hay không?” Trì Nguyên Dã lạnh lùng nhìn Tô Khả Nhi, đáy mắt không có một chút cảm xúc chập chờn nào, đôi môi mỏng lạnh hé ra khép lại, nói ra lời lạnh thấu xương, toàn thân tỏa ra một loại hơi thở làm người ta sợ hãi.
Cho dù lúc này thiếu niên bị trói trên giường, không có cách nào tránh thoát, nhưng dường như chỉ cần đôi môi mỏng kia hơi mở ra, là thật sự sẽ khiến Tô Khả Nhi rơi xuống địa ngục.
“Tôi sẽ không để cho cô chết. Tôi sẽ khiến cô sống còn khó chịu hơn cả chết. Cô không tin thì có thể thử xem?”
Tô Khả Nhi đúng là bị lời nói mang theo khí thế này dọa sợ. Cô ta cố bình tĩnh lại, không dám hành động bước tiếp theo, chỉ là từ từ đứng lên.
Hừ, cô ta không vội, hiện giờ Nguyên Dã đang ở bên cạnh cô ta, cô ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với Nguyên Dã.
Tô Khả Nhi nở nụ cười hồn nhiên, bưng cơm nước tới trước mặt của Trì Nguyên Dã, “Nguyên Dã, anh đói bụng rồi đúng không? Em đút cho anh ăn được không?”
“Nếu cô không định thả tôi, thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Trì Nguyên Dã chán ghét nhắm mắt lại.
“Thật sự không đói bụng sao? Nên ăn một chút đi.”
“Cút!” Một chữ ngắn gọn.
Tô Khả Nhi nhún vai, đặt cơm nước sang một bên, “Nếu anh đói bụng thì gọi, em tới đút anh ăn.”
Nhìn Trì Nguyên Dã nằm trên giường, đẹp trai như một vị vua, Tô Khả Nhi âm thầm quyết tâm.
Không thể sốt ruột, mình phải làm từ từ, đợi đến khi tâm tình Trì thiếu ổn định lại, mới bắt đầu thực hiện “kế hoạch kia“.
Cho dù như thế nào đi nữa, cô ta cũng phải nghĩ cách mang thai con của Trì thiếu. Chỉ cần có thể sinh đứa bé ra, thì Lạc Điềm Tâm có thể cút đi chỗ khác rồi, mà nhà họ Trì cũng sẽ có một chỗ cho cô ta, Trì thiếu vĩnh viễn không rời khỏi cô ta.