Editor: Nguyetmai
Biển số xe?
Điềm Tâm cắn cắn môi dưới, “Em có chú ý nhìn, nhưng mà chiếc xe kia vốn đã không có biển số rồi.”
Hàn Hữu Thần ngước mắt lên nhìn camera ở cách đó không xa, “Đi tìm người phụ trách trung tâm mua sắm trước, rồi đi xem video của camera giám sát.”
Đúng rồi, còn có camera giám sát nữa.
Nói không chừng camera có thể quay lại được đầu mối gì đó.
Trong phòng theo dõi của trung tâm mua sắm.
“Tại sao lại như vậy?” Điềm Tâm và Thất Tịch gần như là hét lên cùng một lúc.
Vốn định thông qua video của camera để tìm được dấu vết của những người bắt cóc Trì Nguyên Dã, ai ngờ camera giám sát không hề quay được hình ảnh nào mang tính tham khảo cả.
Mặc dù không biết là ai bắt cóc Trì Nguyên Dã, thế nhưng có thể biết rõ rằng đám người kia rất thông minh, lại còn hiểu rất rõ bố cục hầm đỗ xe của trung tâm mua sắm.
Bởi vì bọn họ tránh hết camera, gần như không có để lại dấu vết gì.
Nên camera không quay lại được cái gì có giá trị, tất cả manh mối đều bị cắt đứt.
Điềm Tâm đờ đẫn, khó lắm mới dấy lên ngọn lửa hy vọng, rồi lại bị người xách một thùng nước đá dội từ trên đầu xuống chân.
“À, em đi phòng vệ sinh một lát.” Điềm Tâm cuống quýt đứng lên chạy ra ngoài, trốn trong phòng vệ sinh, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Huhu, Trì Nguyên Dã, rốt cuộc anh ở đâu vậy?
***
Cùng lúc đó.
Trong một căn nhà lầu cũ kỹ ở ngoại ô.
Trì Nguyên Dã đã tỉnh lại. Cậu bị sợi dây cột lên giường, không thể nào nhúc nhích được. Cậu siết chặt nắm tay, đáy mắt đen như mực ánh lên vẻ tức giận.
Chết tiệt, rốt cuộc đây là đâu vậy?
Cửa kêu lên cót két, bị người ta đẩy ra.
Tô Khả Nhi bưng cơm tối, tươi cười thân thiết đi vào, nói một cách dịu dàng, “Trì thiếu, anh tỉnh rồi? Có đói bụng hay không?”
Thế mà lại là cô ta! Tô Khả Nhi!
Khuôn mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã trầm xuống, tay siết chặt thành nắm đấm, đột nhiên cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: “Tô Khả Nhi, con m* nó có phải cô không muốn sống nữa không? Cô có biết bây giờ cô đang làm cái gì không?”
Tô Khả Nhi hé miệng cười khúc khích, giọng nói vô cùng ung dung, “Em biết, em đương nhiên biết mình đang làm gì, em thuê người bắt cóc cậu chủ nhà họ Trì đứng đầu tứ đại gia tộc. Trì thiếu, có phải anh muốn nói là lá gan của em không nhỏ hay không?”
Trì Nguyên Dã lạnh lùng nhìn cô ta, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt rét lạnh thấu xương, giống như muốn đào ra một cái lỗ trên người Tô Khả Nhi vậy.
Tô Khả Nhi lẳng lơ đi lên, đáng yêu nhìn Trì Nguyên Dã, “Nguyên Dã, em thích anh, thật sự rất thích anh, em thích anh như vậy, vì sao lại không thể đổi được sự coi trọng của anh chứ?”
“Tô Khả Nhi, cô lập tức cởi trói cho tôi, tôi có thể tha cho cô một mạng, bằng không thì cô chết chắc rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Trì Nguyên Dã hung tợn nhìn chằm chằm cô ta, đôi môi mỏng hé ra khép lại, tràn đầy ý cảnh cáo.
“Tha cho em một mạng? Em không cần anh tha cho em một mạng. Trì thiếu, em có thể vì anh mà đi chết, anh muốn lấy mạng của em, anh có thể lấy đi bất cứ lúc nào, đây chính là cách yêu anh của em…” Tô Khả Nhi vươn tay, ánh mắt dịu dàng vuốt ve đường nét góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt của Trì Nguyên Dã. Nói đến đây, đáy mắt cô ta trầm xuống, “Nhưng Lạc Điềm Tâm thì sao? Lạc Điềm Tâm là cái thá gì chứ? Nguyên Dã, cô ta sẽ yêu anh nhiều giống như em sao? Sẽ vì anh mà bằng lòng đi tìm cái chết sao?”