Editor: Nguyetmai
Chị Trương vội nói: “Rất đơn giản, chỉ cần...”
Trì Nguyên Dã yên tĩnh lắng nghe, tròng mắt sáng bóng như đá vỏ chai chứa đầy suy tư, sau đó búng tay một cái rất ngầu, “Hóa ra là đơn giản như vậy. Được rồi, làm món đó đi.”
Sau khi nấu đi nấu lại nhiều lần, rốt cuộc Trì đại thiếu gia cũng bưng lên khoai tây nghiền và cháo trắng do tự mình nấu.
Trì Nguyên Dã tỏ vẻ rất hài lòng, bưng đồ ăn lên trên lầu hai, để lại một mình chị Trương với phòng bếp bừa bộn giống như bị nổ.
Điềm Tâm đã thức dậy lâu rồi, đang nằm trên giường đọc truyện tranh.
Thấy Trì Nguyên Dã bưng hai cái bát nhỏ tinh xảo đi vào, Điềm Tâm không hiểu hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Trì Nguyên Dã đặt cháo trắng và khoai tây nghiền lên bàn một cách đẹp trai, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Điềm Tâm, “Có đói bụng không? Ăn một chút đi.”
“Tôi không muốn ăn.”
Con nhóc tiểu học này đang bệnh, nếu không chịu ăn uống, thì làm sao mà được?
Trì Nguyên Dã bất chấp tất cả, bá đạo bưng bát lên, múc một muỗng khoai tây nghiền, đưa tới bên miệng Điềm Tâm miệng, ra lệnh: “Mở miệng!”
“Trì Nguyên Dã, tôi không… ưm…” Điềm Tâm còn chưa nói hết lời, Trì Nguyên Dã đã đút hết muỗng khoai tây nghiền vào trong miệng của cô.
Điềm Tâm không thể làm gì khác hơn là nhai kỹ.
“Hương vị thế nào?” Trì Nguyên Dã hỏi, trong mắt mang theo vẻ mong chờ.
Điềm Tâm không hề nghĩ rằng món khoai tây nghiền này do Trì Nguyên Dã nấu cho mình, nên trả lời thành thật: “Dường như có chút khét.”
“Cái gì?” Trì Nguyên Dã lớn giọng hỏi lại, rồi không thèm để ý tới cái muỗng mà Điềm Tâm vừa ăn, múc thêm một muỗng cho vào trong miệng mình.
Một giây kế tiếp, khuôn mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã chuyển xanh, trực tiếp phun khoai tây nghiền vào trong thùng rác, “M* nó, làm sao lại khó ăn như vậy chứ?”
Điềm Tâm đồng ý, “Đây là do chị Trương nấu sao? Hình như tài nấu nướng của chị ấy thụt lùi rồi.”
Trì Nguyên Dã hung hăng trừng Điềm Tâm.
Mọe nó…
Cậu lại trừng mình làm gì nữa? Mình nói sai cái gì sao?
“Đừng ăn cái này nữa!” Trì Nguyên Dã ghét bỏ, buồn bực ném luôn cả cái bát vào trong thùng rác.
Thật lãng phí!
Điềm Tâm nhìn thùng rác, “Sao cậu lại ném luôn cả bát như vậy?”
Nói xong, Điềm Tâm ngước đầu lên, vừa ngước mắt lên liền thấy trên mu bàn tay của Trì Nguyên Dã có một vết bỏng nhỏ.
“Cậu bị làm sao vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm thay đổi. Cô nắm tay Trì Nguyên Dã để nhìn kỹ lại, rõ ràng là dầu nóng bắn lên mu bàn tay tạo thành vết bỏng.
Chẳng lẽ… đừng nói cho cô là… những thứ này đều do Trì Nguyên Dã tự mình nấu nhé?
Trì Nguyên Dã rút tay lại, “Không sao.”
Điềm Tâm không tin lời cậu nói. Miệng cô giật giật, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng một giây tiếp theo, Trì Nguyên Dã đã múc một muỗng cháo trắng đút vào miệng cô, trực tiếp chặn lại lời cô muốn nói.
“Chắc món cháo này vẫn ăn được chứ?” Trì Nguyên Dã nhướng mày.
Điềm Tâm ngậm một miệng cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc.
Khụ… cháo… rất… mặn…
Nhưng nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm lại nuốt hết cháo xuống, gật đầu nói: “Ừ, rất ngon.”
“Vậy sao vẻ mặt của cô lại khổ sở như vậy?” Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm cô.
Sau đó, cậu bưng bát cháo lên, hé đôi môi mỏng ra, định húp thử.
“Đừng, tôi thích ăn, không cho cậu ăn!” Điềm Tâm giật bát cháo lại, há to miệng ra ăn hết.
Ối, vì sao cô lại không muốn nhìn thấy vẻ mất mát của Trì Nguyên Dã chứ?
Cô đúng là điên rồi! Tự mình gây nghiệt mà /(ㄒo ㄒ)/~~
Hu hu hu, cháo này khó ăn quá…
Khóe môi Trì Nguyên Dã hơi cong lên, khoanh hai tay trước ngực, “Cô ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với cô đâu.”
Cậu vừa dứt lời, chị Trương hoảng hốt chạy vào, “Cậu, cậu chủ, lúc nãy tôi vội quá nên hồ đồ, gia vị cậu bỏ vào cháo không phải là đường trắng, mà là muối trắng…”
“Cái gì?” Trì Nguyên Dã khiếp sợ, quay đầu lại nhìn Điềm Tâm đã ăn hết một bát cháo trắng đầy.
Chết tiệt, con nhóc tiểu học này bị ngốc sao? Mặn như thế mà cũng không biết mở miệng nói?