Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm dẩu môi, có chút ỉu xìu trừng cậu, rồi mới dời sự chú ý lên cả người đang nóng rần của mình.
Đáng ghét, cảm giác toàn thân mình nhẹ bẫng, không làm được cái gì hết.
Phát sốt bốn mươi độ… thật là nguy hiểm…
Trì Nguyên Dã đứng dậy đi gọi bác sĩ Trương lên. Sau khi khám xong, bác sĩ Trương cũng thở phào một hơi.
“Cô Lạc, cô đã hạ sốt rồi, thế nhưng cơ thể còn yếu lắm, tốt nhất là đừng để mệt mỏi, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một ngày đi, đến sáng mai tôi tới chích một mũi thuốc, là không còn vấn đề gì nữa.”
Điềm Tâm gật đầu, “Cảm ơn chú, bác sĩ.”
“Đây là trách nhiệm của tôi. Cô Lạc, Trì thiếu đối xử với cô tốt thật đấy, canh ở bên giường cô suốt cả đêm…” Bác sĩ Trương vừa dọn dẹp hộp cấp cứu của mình, vừa cảm thán nói.
Khóe môi Điềm Tâm bất giác cong lên, trong lòng ngọt ngào, như có vô số bỏng ngô nổ lách tách.
Trì Nguyên Dã đang cà lơ phất phơ ngồi ở chỗ kia, nghe thấy lời của bác sĩ Trương thì khuôn mặt thoáng hiện nét âm u, “Ông già thối kia, sao ông lắm lời quá vậy? Đi đi, lập tức biến khỏi mắt tôi đi!”
Đúng là dáng vẻ qua cầu rút ván.
Bác sĩ Trương cũng đã quen rồi, tính cách của cậu chủ nhà bọn họ chính là như vậy, thật ra thì những lúc cậu nổi nóng, thường là che giấu lòng hoảng loạn của mình.
Bác sĩ Trương tốt tính mỉm cười, đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.
“Trì Nguyên Dã, cậu có thể đừng hung dữ với người ta như vậy không, còn nữa…” Điềm Tâm còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Trì Nguyên Dã đứng dậy cắt ngang.
“Bớt nói đi, nhắm mắt lại, ngủ tiếp cho tôi!” Trì Nguyên Dã cúi người đắp chăn cho Điềm Tâm.
Hung dữ cái gì?
Không nói thì không nói, đồ ác ma độc đoán!
Điềm Tâm bị bệnh, thật sự là không có sức lực đấu võ mồm với Trì Nguyên Dã, thế là cô dứt khoát ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tay siết chặt mép chăn.
Thấy Điềm Tâm nghe lời nhắm hai mắt lại, khóe môi Trì Nguyên Dã hơi cong lên.
Nhìn tóc mai rối bời của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã gần như không hề suy nghĩ, đã nhẹ nhàng vén ra sau tai cho cô.
Hừm, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu càng nhìn càng thấy con nhóc tiểu học dễ nhìn.
Trong nhất thời, Trì Nguyên Dã không nỡ dời ánh mắt.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của cậu, Điềm Tâm lại mở mắt ra, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn cô.” Trì Nguyên Dã trả lời thẳng.
Điềm Tâm thấy lạ, “Nhìn tôi làm gì?”
“Bổn thiếu gia cứ thích nhìn cô đấy!” Giọng điệu kiêu ngạo, bộ dáng tôi nhìn cô là vinh hạnh của cô.
“...” Không hiểu ra sao.
***
Trong phòng bếp lầu một truyền đến tiếng vỡ đồ loảng xoảng, chị Trương đứng ở một bên, run sợ nhìn cậu chủ nhà mình nấu cơm.
Trời ạ, cậu chủ nhà mình nhất định là một ma vương phá hoại.
Chẳng qua là nấu một bát cháo cho cô Lạc, xào thêm một ít thức ăn thôi, mà chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cậu đã làm rơi vỡ n cái đĩa, còn làm lật đổi cả nồi nấu cháo.
“Cậu chủ, cậu để cho tôi nấu đi.” Chị Trương sốt ruột nói, nếu còn tiếp tục để cho cậu nấu, thì cậu sẽ phá hủy cả phòng bếp luôn mất.
“Không được! Bổn thiếu gia muốn tự mình nấu, chị đứng một bên dạy tôi nấu là được rồi.” Trì Nguyên Dã cầm cái muỗng, hùng hồn nói.
Nói xong, Trì đại thiếu gia bưng cái đĩa lên, đổ hết khoai tây xắt lát dày hơn cả tường thành vào trong nồi.
Lại bộp một tiếng...
Cậu cứ như vậy mà ném luôn cái đĩa vào trong nồi.
Chị Trương muốn rơi nước mắt, “Cậu chủ, tôi cảm thấy cậu có thể cân nhắc nấu cháo trắng cho cô Lạc, sau đó làm thêm món khoai tây nghiền…”
Còn việc xào rau gì gì đó thì thôi đi. Tha cho chị đi!
Cậu chủ nhà chị trời sinh mệnh quý tộc, không làm được mấy loại chuyện vặt vãnh này đâu.
“Khoai tây nghiền?” Trì Nguyên Dã sờ cái cằm sáng bóng của mình, “Làm như thế nào?”