Translator: Nguyetmai
Đây là… tên trộm gian ác mà cô tình cờ gặp phải trên phố lúc trước, cũng là tên khốn kiếp đã cướp mất nụ hôn đầu của cô!
"Ha, trùng hợp vậy, lại gặp cô rồi, con nhóc tiểu học." Trì Nguyên Dã cười khẩy, dáng vẻ ngỗ ngược, hơi khoanh tay, khinh thường nhìn Điềm Tâm đang ngồi xổm dưới đất.
Cậu mặc áo sơ mi màu trắng, không cài cúc trên cùng, chiếc cà vạt treo hờ trên cổ, phối với quần tây đen trông cực kì lưu manh.
Thật kỳ lạ, cùng là đồng phục học sinh nhưng khi được khoác trên người cậu thiếu niên này lại có vẻ đẹp ma mị không tả xiết. Dù có rất nhiều nam sinh vây quanh, nhưng cậu vẫn là người nổi bật nhất.
Tiếc là… trong mắt Điềm Tâm, cậu thiếu niên này quả thực là một tên ác ma khốn kiếp!
Điềm Tâm phồng má, thở gấp đứng dậy: "Cậu nói ai là học tiểu học?"
"Đến học sinh tiểu học còn phổng phao hơn vóc dáng này của cô đấy chứ. Nói cô là con nhóc tiểu học đã là sỉ nhục học sinh tiểu học lắm rồi." Trì Nguyên Dã bật cười, vẫn cái vẻ ta đây là nhất trước kia.
Khó ưa!
Điềm Tâm nghiến răng, vô thức nhìn xuống ngực mình.
Hu hu, cô thật sự không trổ mã bằng học sinh tiểu học sao?
Lừa đảo, rõ ràng cô đã dậy thì rồi, chỉ là, chỉ là chưa dậy thì hết thôi, được chứ!
Đợi đến khi cô lớn hơn một chút, nhất định chỗ nên lồi sẽ lồi, chỗ nên vểnh sẽ vểnh cho xem.
Điềm Tâm giận dữ trợn mắt lườm Trì Nguyên Dã, rồi không thèm để ý đến cậu nữa, tiếp tục ngồi xuống nhặt đồ. Chỉ muốn mau chóng thu dọn xong, rồi cách xa tên ác ma này ra một chút!
"Này." Trì Nguyên Dã đi tới với vẻ cà lơ phất phơ, cười gian cúi người xuống, hất cằm về phía bên cạnh: "Đó là đồ của cô hả?"
Điềm Tâm nhìn theo hướng cậu chỉ…
Ôi mẹ ơi, đó là chiếc quần lót hình dâu tây của cô!
"Cậu… cậu… cậu… cậu… cậu không được nhìn!" Mặt Điềm Tâm lập tức đỏ bừng lên. Cô vụt đứng dậy, chạy đến cầm lấy chiếc quần lót của mình.
"Ha ha, còn bảo mình không phải học sinh tiểu học, đến quần lót cũng ngây thơ như vậy!" Trì Nguyên Dã độc miệng liếc xéo cô.
"Này, con người cậu đúng là… Cậu đừng có quá đáng!" Điềm Tâm thẹn quá hóa giận. Bị một nam sinh xa lạ nhìn thấy đồ riêng tư như vậy của mình, cô rất muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu vào!
Bất chợt Trì Nguyên Dã nắm lấy cổ tay Điềm Tâm, nhẹ nhàng kéo cô dậy.
"A a a a…" Lạc Điềm Tâm bị kéo phắt vào một lồng ngực rắn chắc. Ngay sau đó, giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi của Trì Nguyên Dã truyền tới từ ngay sát tai cô: "Quá đáng á? Hừ, tất cả là tại cô nên tôi mới bị đám người ông già phái tới bắt được, bị tóm đến cái học viện chó má này. Học sinh tiểu học, bây giờ tôi chính thức thông báo với cô, cô chết chắc rồi!"
Gì với gì cơ?
Điềm Tâm gắng sức muốn đẩy cậu ra, tiếc là sức lực của Trì Nguyên Dã thật sự quá mạnh. Cô nổi điên quát: "Cậu thả tôi ra. Không là tôi liều mạng với cậu đấy!"
"Ồ? Con người tôi thích nhất là khiêu chiến. Tôi lại rất muốn xem cô định liều mạng với tôi thế nào!" Trì Nguyên Dã nhướng mày, rồi vươn tay giữ chặt cái đầu nhỏ của Điềm Tâm, hơi nhấc mặt cô lên. Sau đó, cậu cúi người xuống, ghì đôi môi nóng bỏng xuống.
Đúng vậy, ghì xuống!
Ngay trước mặt tất cả các nữ sinh trong học viện, cậu ghì mạnh môi xuống môi cô!
Điềm Tâm hóa đá! Cô thật sự không ngờ Trì Nguyên Dã lại hôn mình!
"Ưm ưm ưm…" Điềm Tâm giãy giụa, tay quơ lên loạn xạ trong khoảng không.