Translator: Nguyetmai
Lạc Điềm Tâm không thể tin nổi, lặp lại lần nữa: "Giả… giả sao?"
Sao có thể như vậy được? Thứ này mà cũng làm giả được cơ á? Đùa chắc?
"Anh bảo vệ, anh xem lại đi. Sao tờ thông báo này có thể là giả được chứ?" Điềm Tâm vội vàng cúi người nhặt giấy thông báo dưới đất lên, vừa lẩm bẩm vừa nhét lại vào tay bảo vệ.
"Cô đang nghi ngờ khả năng phán đoán của tôi đấy hả?" Bảo vệ ngẩng đầu lên, hếch mũi với Điềm Tâm, vung vẩy tờ thông báo trong tay: "Thư thông báo trúng tuyển của trường chúng tôi đều có dấu mờ ở đây. Cô xem thư của cô đi, giả lộ liễu như thế mà cô còn không biết xấu hổ lấy ra được à? Cô tưởng chúng tôi không có mắt sao?"
Lạc Điềm Tâm hơi hoang mang…
Cái gì? Thứ này còn có dấu mờ ư? Đây là nhân dân tệ sao? Có cần phải làm cao cấp như vậy không?
"Nhưng… nhưng mà quả thật là có nhân viên chuyển phát nhanh đưa thứ này đến cho tôi mà. Anh xem đi, bộ đồng phục này cũng là…" Điềm Tâm vừa nói vừa giang hai tay ra, rồi xoay một vòng.
Bảo vệ vô cùng mất kiên nhẫn, xua tay: "Đi đi, nếu cô thật sự trúng tuyển vào trường chúng tôi thì huy hiệu trường sẽ được đưa đến cùng, bởi vì huy hiệu trường mới là giấy thông hành duy nhất! Đi mau lên, đi mau lên, đây không phải chỗ mà người như cô có thể tới đâu!"
Tại sao lại như vậy?
Tức thì, Lạc Điềm Tâm hệt như quả bóng da bị xì hơi, cả người trở nên ỉu xìu.
Mấy đứa con gái nhà giàu vừa rồi khinh bỉ Điềm Tâm cũng vênh váo, đắc ý đi tới, đẩy mạnh Điềm Tâm một cái: "Tránh ra, tránh ra, đừng có cản đường ở đây được không? Dân nghèo đúng là dân nghèo! Cô cho rằng mặc đồng phục giống bọn tôi là có thể đục nước béo cò, trà trộn vào Học viện Quý tộc Thánh Lợi Á bọn tôi ư? Mau cút đi, đừng có để mình mất mặt thêm nữa!"
Vai Lạc Điềm Tâm bị cô chiêu ấy va vào đau đớn, vali cũng rơi xuống đất. Cô xoa cánh tay của mình, thở hổn hển, tức giận ngẩng đầu lên: "Cô làm gì vậy?"
Chẳng lẽ tiểu thư nhà giàu là có thể hách dịch như vậy sao? Thật đáng ghét.
Nhưng đúng vào lúc này, không biết ai hô lên: "Trì thiếu đến rồi!"
Vừa dứt lời, mấy chiếc Rolls-Royce xa hoa sang trọng từ từ chạy vào, hộ tống chiếc Lincoln dài thượt ở giữa. Đoàn xe đỗ lại trước cổng học viện.
Xung quanh lập tức dậy tiếng thét chói tai. Đám nữ sinh ùa ra, chạy về phía cách đó không xa…
Mấy cô con gái nhà giàu vừa cười nhạo Điềm Tâm chỉ cách cổng trường nửa bước cũng vội thu chân lại, kích động chạy về phía đó.
Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai đã đá đổ vali của Điềm Tâm, đồ dùng hằng ngày trong vali lập tức văng ra đầy đất như pháo hoa nổ tung.
Vã cả mồ hôi, mấy người này gấp đi cướp hay gì?
Điềm Tâm tức giận ngước mắt lên, nhưng lại phát hiện những người đó đã chạy xa.
"Rõ là xúi quẩy." Điềm Tâm buồn bực làu bàu, đành ngồi xuống u uất thu dọn đồ đạc rơi đầy đất của mình.
Hu hu, đồ rửa mặt… áo khoác… bít tất của cô…
Điềm Tâm ngồi xổm ở đó, chăm chú thu dọn hành lý. Trong lúc mơ hồ, dường như cô loáng thoáng nghe thấy những tiếng hét chói tai đó đang di chuyển về phía mình.
Ngay sau đó, một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Ơ?
Tay Điềm Tâm thoáng khựng lại. Cô chớp đôi mắt to, ngước lên…
Ánh nắng ban mai tươi đẹp vừa mới lên, không lóa mắt nhưng vẫn rất rực rỡ.
Điềm Tâm không khỏi đưa bàn tay nhỏ lên che trước mắt. Qua khe hở, cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ngông nghênh đút hai tay vào túi, đứng ngược sáng trước mặt cô, hết sức cool ngầu.
Ánh nắng mạ lên người cậu một lớp viền vàng. Cậu kiêu ngạo đứng đó, nhìn Điềm Tâm với dáng vẻ như một ông vua.