Translator: Nguyetmai
Nhoáng một cái đã đến hôm khai giảng.
Nghe nói Điềm Tâm thi đỗ vào Học viện Thánh Lợi Á, cửa nhà cô bị người xung quanh chen chúc đến sắp hỏng.
Mấy bà cô trước đây cười nhạo thành tích học tập kém cỏi của Điềm Tâm, khoe khoang con cái nhà mình học giỏi đều vô cùng hâm mộ bà Lạc, tâng bốc Điềm Tâm tương lai xán lạn.
Khỏi phải nói, trong lòng bà Lạc tự hào biết nhường nào.
Đến ngày khai giảng, tất cả mọi người trong nhà đều dậy sớm, đứng trước cửa, đưa mắt tiễn Điềm Tâm.
Lạc Điềm Tâm mặc đồng phục, đeo ba lô, kéo một chiếc vali màu hồng nhạt đi ra: "Ba, mẹ, con đi đây."
"Điềm Tâm à…" Ba cô xúc động, bùi ngùi ôm Điềm Tâm, cọ râu của mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, "Đến đó tức là con phải ở trong trường rồi, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần. Con bảo không được gặp con, ba phải sống thế nào đây…"
Lạc Điềm Tâm toát mồ hôi. Sao cô lại có cảm giác như mình lên thiên đường, không quay về nữa thế nhỉ?
"Ông thôi đi, đâu phải con gái không về nữa đâu. Ông đừng có ở đây làm ra vẻ đáng thương nữa." Bà Lạc ghét bỏ đẩy ông Lạc ra, vỗ vai con gái mình, "Con gái, mẹ sẽ đợi con mang một chàng rể rùa vàng giàu có về cho mẹ. Nhất định phải là kiểu đẹp trai ngời ngời đấy, mẹ hơi trọng hình thức!"
Điềm Tâm lau mồ hôi: "Mẹ, con đi học chứ không phải đi xem mắt."
Sau đó, cô nhìn đồng hồ, kinh ngạc hô lên: "Ôi chao, muộn mất rồi. Ba, mẹ, con đi thật đây!"
"Tiểu Điềm Tâm của ba, ba sẽ nhớ con…" Ông Lạc chẳng biết tìm đâu ra một chiếc khăn tay, đứng sau lưng cô vẫy vẫy đưa tiễn.
Điềm Tâm ngượng chín cả mặt…
Học viện Thánh Lợi Á.
Điềm Tâm kéo vali bước xuống xe taxi, vừa ngước mắt đã thấy mọi người chung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Ặc… Điềm Tâm ngây ra như phỗng. Chẳng lẽ mặt cô dính bẩn sao?
Cô vội vàng đưa tay lau mặt mình, đâu có gì đâu?
"Cậu mau nhìn kìa, cô bạn kia đi taxi đến…" Cô nàng nhà giàu A nói nhỏ.
"Chậc chậc chậc, đây là người đầu tiên của học viện chúng ta đi taxi đến học viện đấy nhỉ?"
"Đúng là bủn xỉn…" Cô nàng nhà giàu C xì mũi coi thường.
Xì! Điềm Tâm thầm khinh bỉ mấy người này. Cô chẳng hề có chút cảm giác xấu hổ nào, ngược lại còn kiêu ngạo hếch cằm lên, kéo vali đi vào học viện.
Òa… Nơi đây chính là Học viện Thánh Lợi Á sao?!
Trông nó hệt như một lâu đài, tất cả kiến trúc đều mang phong cách châu Âu, xa hoa nhưng không kém phần khiêm tốn.
Cô thật sự sẽ trải qua ba năm ở nơi đây ư? Chuyện gì sẽ đợi cô ở phía trước đây?
Lạc Điềm Tâm kích động, kéo vali định đi vào trong.
"Bạn học này…" Bảo vệ ngoài cửa mặt lạnh tanh ngăn Điềm Tâm lại, quan sát cô từ trên xuống dưới, "Huy hiệu trường của bạn đâu? Huy hiệu trường là giấy thông hành của trường này, ai không có huy hiệu thì không thể vào được."
Huy hiệu trường?
Điềm Tâm ngẩn người, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: "Anh bảo vệ, em là học sinh mới, đến báo danh ạ."
"Học sinh mới đến báo danh?" Hai bảo vệ kia hoài nghi liếc nhìn nhau, rồi chìa tay ra, "Thư thông báo đâu? Lấy ra cho tôi xem thử!"
Lạc Điềm Tâm vội vàng lấy bức thư thông báo trúng tuyển trong túi ra, đưa đến.
Ai ngờ, sau khi xem xong, đối phương liền cười nhạo: "Em gái này, kỹ thuật lừa bịp này của em cũng kém quá rồi."
"Gì cơ?" Điềm Tâm nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Anh bảo vệ kia ném tờ thư thông báo trúng tuyển lên người Điềm Tâm: "Thư thông báo trúng tuyển này là giả!"
Cái gì??!
Điềm Tâm đứng sững như trời trồng.