Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 122: Chương 122: Dời đi sự chú ý




Editor: Nguyetmai

Lạc Điềm Tâm vội lồm cồm bò dậy, bám sát theo sau.

Có thầy giáo chuyên nghiệp đi trước dẫn đường, không bao lâu sau cả nhóm đã rời khỏi khu rừng.

Ngoài bìa rừng có một chiếc xe cấp cứu đang đỗ.

Bác sĩ vội vã đưa Trì Nguyên Dã lên xe.

“Cháu có biết Trì thiếu bị loại rắn nào cắn không?” Bác sĩ quay đầu hỏi Điềm Tâm.

Điềm Tâm lắc đầu, “Cháu chỉ biết cậu ấy bị một con rắn màu xanh cắn, trông nó dài chừng nửa mét.”

“Cháu lên xe đi, chú cần hỏi cháu tình hình cụ thể khi đó.”

Điềm Tâm gật đầu, vội vàng theo lên xe cấp cứu.

Xe cấp cứu mang theo tiếng còi reo inh ỏi, lao vun vút trên đường.

Trong xe, các bác sĩ y tá đang cẩn thận kiểm tra cơ thể của Trì Nguyên Dã.

Sau khi cởi lớp vải băng bó vết thương trên cánh tay cậu, mọi người mới phát hiện dù có hút hết nọc độc ra rồi, tay Trì Nguyên Dã vẫn sưng phù tím tái.

Dường như vết thương của cậu cũng chuyển biến xấu, máu thịt lẫn lộn, khiến mọi người nhìn mà phát hoảng.

Điềm Tâm không nỡ nhìn, dứt khoát dời tầm mắt, quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ?”

“Cháu là người sơ cứu cho cậu ấy?” Bác sĩ vừa giúp Trì Nguyên Dã rửa sạch miệng vết thương vừa hỏi.

“Vâng ạ.” Điềm Tâm gật đầu.

“Cháu làm rất tốt, nếu không nhờ có cháu, chỉ sợ lần này Trì thiếu sẽ gặp phiền phức lớn.”

“Vậy hiện giờ cậu ấy sao rồi?”

“Ngoại trừ vết thương bị nhiễm trùng nhẹ, chảy khá nhiều máu, thì cũng không có vấn đề gì lớn. Cháu cứ yên tâm đi.”

Bác sĩ mỉm cười nhìn Điềm Tâm.

Điềm Tâm nghe vậy mới thở phào một hơi, may quá...

“Con nhóc tiểu học, cô lo cho tôi đấy à?” Một giọng nói mang đầy vẻ trêu chọc cất lên.

Điềm Tâm không thể tin nổi mà xoay đầu qua nhìn, liền bắt gặp gương mặt đẹp trai như cười như không của Trì Nguyên Dã.

Điềm Tâm mừng rỡ tới mức suýt nhảy cẫng lên: “Cậu tỉnh rồi? Cậu tỉnh lại từ bao giờ vậy?”

Trì Nguyên Dã nhướng mày, dù giọng nói vẫn yếu ớt mệt mỏi, nhưng rõ ràng là cậu đã kịp lấy lại vẻ ta đây thường ngày, “Từ lúc có một cô nhóc tiểu học bám theo bác sĩ hỏi hết chuyện này tới chuyện khác.”

“Cậu... tôi...”

“Tôi làm sao? Cô thế nào?” Trì Nguyên Dã cong môi cười xấu xa, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Điềm Tâm, “Không ngờ trong lòng cô tôi lại có vị trí quan trọng tới vậy?”

(#‵′) Móa nó, cái tên cuồng tự luyến này!

Điềm Tâm cạn lời luôn rồi.

Thấy Nguyên Trì Dã tỉnh lại, bác sĩ lại cảm thấy hơi khó xử. Ông cầm tăm bông và thuốc sát trùng, dè dặt cẩn thận cất tiếng: “Trì thiếu, tôi phải sát trùng vết thương cho cậu, lúc bôi thuốc sẽ rất đau, cậu cố chịu một chút nhé.”

Trì Nguyên Dã khinh thường, nói: “Bớt nói nhảm đi, làm nhanh lên!”

“Thật sự rất đau đấy, thậm chí có nhiều người còn đau tới mức ngất xỉu.” Bác sĩ nhắc nhở thêm lần nữa.

Bình thường nếu gặp phải tình huống này, thì các bác sĩ sẽ chỉ nhắc nhở bệnh nhân một lần duy nhất, sau đó mặc bọn họ giãy giụa mà bôi thuốc luôn.

Nhưng bây giờ người bị thương lại là cậu thiếu niên có địa vị lớn này... ông không thể không nhắc nhở cậu trước mấy lần, đề phòng trường hợp bôi thuốc xong cậu lại giận cá chém thớt với ông.

Đau tới vậy sao?

Điềm Tâm há miệng, nhìn về phía Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn sốt ruột giục bác sĩ, “Sao ông toàn nói mấy lời nhảm nhí vậy? Bôi mau lên!”

Thôi được rồi, bác sĩ đành phải nhẹ tay bôi thử một chút thuốc lên miệng vết thương của cậu.

Chiếc tăm bông vừa chạm lên vết thương, Trì Nguyên Dã đã đau tới mức rên lên thành tiếng, siết chặt tay lại thành nắm đấm.

Thấy Trì Nguyên Dã đau đớn nhưng vẫn phải cố chịu đựng, Điềm Tâm cũng nhói lòng, “Đau lắm phải không? Hay là để tôi kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?”

Trì Nguyên Dã cười lạnh, đôi môi hơi cong lên, con ngươi đen láy như đá obsidian* nhìn chằm chằm cô, “Muốn dời đi sự chú ý của tôi?”

(*) Obsidian (đá vỏ chai, hắc diện thạch) là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Chưa gì đã bị vạch trần suy nghĩ của mình, Điềm Tâm bĩu môi, “Đúng vậy, cậu có muốn nghe không?”

“Tôi có một cách khác hay hơn nữa.”

“Cách gì?”

“Cúi người xuống.”

Cậu muốn làm gì?

Điềm Tâm không hiểu nhưng vẫn nghe lời cúi thấp người xuống, “Cậu muốn làm gì... ưm.”

Trì Nguyên Dã đột nhiên vươn tay giữ chặt ót Điềm Tâm, ngang ngược ấn đầu cô xuống. Ngay sau đó, đôi môi mỏng của cậu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.