Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm mò túi quần của Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã hơi mệt mỏi tóm lấy bàn tay không an phận của cô, yếu ớt nhìn cô, “Cô muốn làm gì?”
“Bộ đàm của cậu đâu? Cậu có mang theo bộ đàm không?”
Trì Nguyên Dã nói ra hai chữ ngắn gọn, “Không có!”
“…”
Đây là Thượng Đế đang trêu cô phải không? Vậy bây giờ cô nên làm gì với Trì Nguyên Dã đây?
Hết cách, Điềm Tâm đành phải cam chịu, lại xé váy mình lần nữa, gắng gượng băng bó vết thương cho Trì Nguyên Dã.
“Vết thương của cậu thật sự quá nặng, vẫn không nên tùy tiện cử động, không thì cậu ở lại đây đi, tôi đi tìm xung quanh thử xem có ai không.” Điềm Tâm nói xong thì định đứng dậy, ai ngờ lại bị cậu nắm chặt lấy cổ tay.
“Không được đi…”
Giọng điệu bá đạo xen lẫn chút tính trẻ con…
Đây là ảo giác của Điềm Tâm sao? Ba chữ “tính trẻ con” này dùng với Trì Nguyên Dã thật sự là không hài hòa cho lắm.
“Nhưng…” Điềm Tâm đang định mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên Trì Nguyên Dã ngả người xuống.
Cậu cứ thế bá đạo gối đầu lên đùi Điềm Tâm.
Lưng Điềm Tâm cứng đờ, cúi đầu nhìn cậu.
Sắc mặt của thiếu niên hơi trắng bệch, ánh trăng dìu dịu chiếu xuống làm gương mặt đẹp trai như yêu nghiệt của cậu tỏa ra một lớp ánh sáng trắng mờ nhạt.
Vì bị thương mà khí chất mạnh mẽ trên người cậu thu lại rất nhiều, không còn bá đạo và quá đáng như ngày thường nữa.
Điềm Tâm mấp máy môi, không giãy giụa, mặc cho Trì Nguyên Dã gối đầu lên đùi mình.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai hòa quyện vào nhau.
Giọng của Trì Nguyên Dã hơi mơ hồ: “Con nhóc tiểu học, cô dùng nước hoa hiệu gì thế?”
Chủ đề thay đổi nhanh như vòi rồng, Điềm Tâm hơi khó hiểu, “Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa.”
“Vậy sao người cô thơm thế…” Trì Nguyên Dã lẩm bẩm.
Giọng của cậu rất nhẹ, như cơn gió mát thoảng qua đáy lòng cô, thổi loạn lòng cô.
Điềm Tâm hơi thẹn thùng, tên ác ma này, rốt cuộc cậu ta có biết mình đang nói gì không thế?
Trong rừng sâu, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng khung cảnh xung quanh, cách đó không xa là dòng suối nhỏ yên tĩnh chảy xuôi…
Đột nhiên, một luồng sáng bỗng chiếu qua bên này, Điềm Tâm bị chiếu, không kìm được mà nhắm chặt mắt lại, lấy tay che mắt mình.
“Tìm được rồi! Ở đây này!” Một giọng nói hưng phấn vọng tới.
Tiếp đó là tiếng bước chân liên tiếp vang lên.
“Điềm Tâm, Nguyên Dã!” Kim Thánh Dạ và Thất Tịch chạy tới đầu tiên, hơi ngồi xổm xuống nhìn Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã.
“Thất Tịch, Dạ…” Điềm Tâm không thể tin được.
Sau lưng Thất Tịch và Dạ là thầy giáo và đội tìm kiếm chuyên nghiệp…
Vậy, rốt cuộc cô và Trì Nguyên Dã đã được về tổ chức đúng không?
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Nguyên Dã bị sao thế?” Kim Thánh Dạ quan sát Điềm Tâm từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không sao, vừa định thở phào thì nhìn đến Trì Nguyên Dã đang nằm trên đùi Điềm Tâm, bất giác cất cao giọng.
Trì Nguyên Dã như thể đã hôn mê hẳn, đôi môi mỏng mím chặt, lông mày cũng đau đớn cau lại.
“Cậu ấy bị rắn cắn, mau, mau xem thử cậu ấy đi!” Điềm Tâm ngẩng lên, lo lắng nói.
“Có ai không, cậu Trì ngất rồi, mau, bác sĩ, mau xem thử đi!” Thầy giáo theo sau sắp bị dọa cho ngất đi, vội vàng quay đầu dặn dò.
Lỡ như cậu Trì có chuyện gì bất trắc thì trường học của bọn họ không thể gánh nổi hậu quả này!
Bác sĩ đi cùng nhanh chóng đưa Trì Nguyên Dã lên cáng cứu thương, vội vàng khiêng đi.