Editor: Nguyetmai
“Nhưng… nhưng vết thương của cậu…” Điềm Tâm lắp bắp.
Trì Nguyên Dã ấn cánh tay mình, cất giọng yếu ớt, ra lệnh cho Điềm Tâm, “Nhìn thử xem vết thương có đổi màu không?”
Điềm Tâm lau nước mắt, nghe lời lại gần.
“Có, đổi thành màu đen rồi!” Điềm Tâm thốt lên, sau đó yếu ớt ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, “Đây có phải chứng minh là con rắn kia có độc không?”
Trì Nguyên Dã dựa vào thân cây, chỉ cảm thấy sức lực của mình càng lúc càng yếu đi, nói chuyện thôi cũng thấy mệt.
Chết tiệt, đây không phải một dấu hiệu tốt!
Điềm Tâm cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bẩn thỉu vì vừa rồi đã khóc khi ngã, nhưng đôi mắt trong veo lại từ từ kiên định. Cô đột nhiên xé váy mình, dùng nó cột chặt vết thương của Trì Nguyên Dã.
Sau đó, cô lấy con dao Thụy Sĩ cỡ nhỏ mà cô đã bỏ vào túi trước đó ra.
Con dao này là Thất Tịch cho cô lúc chiều, nói là sau khi vào rừng không chừng sẽ dùng đến.
Không ngờ lại thật sự dùng đến nó vào lúc này!
“Trì Nguyên Dã, cậu vẫn tỉnh táo chứ?” Điềm Tâm ngửa mặt lên nhìn cậu.
Lúc này, cậu thiếu niên không còn càn rỡ như thường ngày nữa, mệt mỏi dựa vào thân cây, nhắm nghiền mắt, khẽ nhếch đôi môi mỏng, liên tục thở gấp.
Ý thức của cậu đã dần dần mê man, láng máng nghe được giọng nói êm dịu của Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã hơi nhíu mày lại, cố gắng nhướng mắt lên, liếc mắt nhìn cô.
May quá, cậu ấy vẫn tỉnh táo!
Điềm Tâm cắn môi, hơi run tay, lại bất khuất nhìn thẳng vào vết thương của cậu, “Tôi… tôi phải khử độc cho cậu, cần dùng dao để rạch chỗ bị rắn cắn của cậu, sẽ rất đau đấy! Cậu, cậu chịu đựng chút nhé.”
Trì Nguyên Dã thều thào đáp lại, mang theo chút đùa cợt, “Con… con nhóc tiểu học, cô dám không?”
Rõ ràng cô rất nhát gan.
Điềm Tâm cắn chặt môi mình, đúng vậy, cô sợ.
Rất sợ!
Thế nhưng, bây giờ cô có thể làm gì ngoài cách này?
Xung quanh không một bóng người! Nếu chỉ ngồi đây chờ cứu viện, không chừng Trì Nguyên Dã sẽ phát độc mà chết!
Cô không muốn Trì Nguyên Dã có chuyện, mà bây giờ cũng chỉ có cô mới có thể xử lý vết thương bị rắn cắn của Trì Nguyên Dã!
Dù không dám cũng phải kiên trì đến cùng!
“Trì Nguyên Dã, cậu bớt coi thường tôi đi! Tôi chẳng có vấn đề gì cả, ngược lại là cậu đó, cậu cần phải chịu đựng! Tôi bắt đầu làm đây…” Điềm Tâm cậy mạnh lên tiếng, cầm con dao bén ngót bằng hai tay, chĩa vào vết cắn trên cánh tay Trì Nguyên Dã, cả người run rẩy, dừng lại một giây.
Cô hít sâu một hơi, nhìn vào chỗ vết cắn của cậu bằng ánh mắt kiên định.
Đột nhiên, con dao Thụy Sĩ trong tay bị giật lấy.
Điềm Tâm ngạc nhiên ngước mắt, Trì Nguyên Dã giật lấy con dao Thụy Sĩ, gần như không hề do dự, đâm mạnh vào vết cắn trên tay mình.
Vững vàng, chuẩn xác, mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, chỗ bị rắn cắn rạch ra một vết lớn, máu độc màu đen lập tức chảy ra ròng ròng.
Trì Nguyên Dã khẽ rên đau, mím đôi môi mỏng lạnh lại, tùy ý vứt con dao Thụy Sĩ qua bên, không kêu thành tiếng nữa.
Quá… quá đàn ông!
Điềm Tâm nhìn vào gò má góc cạnh rõ ràng của Trì Nguyên Dã, lần đầu tiên muốn thẳng thắn thừa nhận, Trì Nguyên Dã đẹp trai ngây ngất.
Nặn máu độc ra mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi!
Nếu không lập tức khử trùng và cầm máu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.