Editor: Nguyetmai
Cậu ta… cậu ta muốn làm gì?
Điềm Tâm ngớ người, hai người mập mờ đè lên nhau, tim Điềm Tâm đập loạn…
“Trì… Trì Nguyên Dã…” Vì căng thẳng mà giọng Điềm Tâm vừa run rẩy lại luống cuống.
“Im lặng, đừng lộn xộn!” Trì Nguyên Dã cúi người xuống, kề sát bờ môi mỏng bên tai Điềm Tâm, giọng cậu hơi khàn, nhẹ nhàng len vào lòng Điềm Tâm, như sóng gợn đang dập dờn từng vòng từng vòng.
“Cậu muốn làm gì, ưm…” Chưa dứt lời thì Trì Nguyên Dã đã vươn tay bịt kín cái miệng nhỏ của Điềm Tâm lại, tiếp theo là áp sát cả người vào Điềm Tâm, ôm trọn cô dưới người mình, thân mật không kẽ hở, mập mờ đến cực độ.
Môi cô áp sát vào lòng bàn tay của Trì Nguyên Dã. Thậm chí Điềm Tâm còn cảm nhận được đường vân tay của Trì Nguyên Dã qua môi mình.
A a a a, sắp điên rồi! Điềm Tâm cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài!
“Đừng nhúc nhích, sau lưng cô có rắn.” Trì Nguyên Dã hạ giọng.
Cái gì?
Điềm Tâm đột nhiên trừng to mắt. Rất nhanh, bên tai liền truyền đến tiếng sột soạt.
Đúng là rắn!
Một con rắn lục dài chừng nửa mét, đang thè cái lưỡi đỏ lè, bò về phía này.
Má ơi!
Điềm Tâm lập tức sợ đến nỗi muốn tè ra quần, sợ đến nỗi muốn hét lên. Nhưng vì Trì Nguyên Dã đang bịt miệng cô, nên cô chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
“Con nhóc tiểu học, đừng lộn xộn, nó sẽ không làm chúng ta bị thương!” Trì Nguyên Dã chân thành an ủi Điềm Tâm.
Nhưng giờ đây, Điềm Tâm nào nghe lọt những lời này? Con rắn đang ở ngay bên tai cô, tiếng khè lưỡi vô cùng rõ ràng.
Điềm Tâm sợ đến nỗi dựng tóc gáy! Vô thức huơ tay loạn xạ.
Cô muốn trốn, cô muốn khẩn cấp rời xa sinh vật đáng sợ này!
Trong lúc bối rối, Điềm Tâm chạm phải bộ phận đặc biệt nào đó ở thân dưới của Trì Nguyên Dã. Cậu cắn răng trừng Điềm Tâm, cảnh cáo nói từng chữ, “Đừng lộn xộn!”
Cả hai lắc người quá rõ ràng, con rắn lục kia hình như hơi kinh hãi, đột nhiên tấn công, cắn một phát vào cánh tay của Trì Nguyên Dã, sau đó nhanh chóng lủi mất…
Trì Nguyên Dã khẽ rên một tiếng, khuôn mặt đẹp trai lập tức trắng bệch, cơ thể cũng mất trọng tâm trong chốc lát, ngã nhoài lên người Điềm Tâm.
Điềm Tâm không hiểu cho lắm, cô duỗi tay vỗ lên mặt Trì Nguyên Dã, “Này, Trì Nguyên Dã, Trì Nguyên Dã!”
Chết tiệt!
Trì Nguyên Dã khẽ nguyền rủa, cố gắng chống người đứng dậy, dựa vào thân cây sau lưng, ấn cánh tay mình, thở mạnh.
Từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu từ từ chảy xuống theo đường nét trên khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt kia, cậu nhíu đôi lông mày đẹp mắt lại, cắn chặt răng.
Điềm Tâm sợ hãi, cô ngọ nguậy bò lên mấy bước, tiến đến cạnh Trì Nguyên Dã, nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu thiếu niên thì hoảng sợ bụm miệng mình, “Cậu bị rắn cắn?!”
Làm sao đây? Ai biết được con rắn vừa rồi có độc hay không? Hu hu hu, nếu có độc thì Trì Nguyên Dã sẽ sao đây? Sẽ chết sao?
“Hu hu, Trì Nguyên Dã, tôi không cho cậu chết, tôi không muốn cậu chết.” Điềm Tâm nhào vào lòng Trì Nguyên Dã, nước mắt chảy xuống ào ào.
Trì Nguyên Dã nhếch miệng, cụp mắt nhìn cô, mạnh bạo lau đi nước mắt trên mặt Điềm Tâm, giọng điệu vẫn vô cùng phách lối, “Con nhóc thối, ai nói với cô là tôi sẽ chết? Khóc cái gì mà khóc?!
Cô khóc là lòng cậu rối bời.