Editor: Nguyetmai
Cậu khẽ nhíu mày, bờ môi gợi cảm bất giác mím thành một đường thẳng.
Nhìn con nhóc tiểu học này khóc thương tâm như vậy, cậu cũng đau lòng theo.
Trì Nguyên Dã cất bước tiến lên, ôm chặt Điềm Tâm, “Không được khóc nữa, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi!”
Điềm Tâm ngơ ngác nhìn xuống mặt đất, “Trì Nguyên Dã, anh nói xem ba mẹ em sẽ tỉnh lại chứ?”
“Sẽ.” Vô cùng chắc chắn.
Thật ư? Ba mẹ có thể tỉnh lại thật sao?
***
Cùng lúc đó, ở một khách sạn năm sao của thành phố C.
Một thiếu niên mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai lớn đang kéo vali đi về phía này.
Nhân viên phục vụ của khách sạn vội vàng tiếp đón, cung kính nhận lấy vali của anh, sau đó dẫn thiếu niên đến thang máy VIP của khách sạn, “Hàn thiếu, mời anh đi bên này.”
Thiếu niên khẽ vuốt cằm, cất bước đi theo.
Thang máy nhanh chóng đến căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất, nhân viên phục vụ mở chiếc cửa gỗ khắc hoa văn trắng, mở đèn rồi cất vali, quay lại cung kính nói với thiếu niên, “Chúc anh vào ở vui vẻ, có vấn đề gì xin gọi điện thoại đến bàn lễ tân bất cứ lúc nào.”
Nói xong, nhân viên phục vụ liền nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên.
Mái tóc màu đay, gương mặt anh tuấn như chàng trai bước ra từ truyện tranh, mắt đen như mực hoàn toàn lạnh nhạt, dưới chiếc mũi cao thẳng là bờ môi gợi cảm hơi nhếch lên.
Hàn Hữu Thần cởi áo khoác ra ném lên sofa, áo sơ mi trắng sọc đen bên trong làm nổi bật dáng người cao gầy, anh tiện tay cởi một nút áo cổ, để lộ xương quai xanh, hết sức mê người.
Kế hoạch ban đầu là về nước từ hôm qua, mười một giờ tối đến thành phố A, ai ngờ lại gặp bão, chuyến bay bị dừng khẩn cấp ở thành phố C.
May mà người của chi nhánh công ty Hàn Thị ở thành phố C nhận được lệnh, đã sớm chờ ở sân bay để đón anh.
Ai ngờ trên đường lại gặp tai nạn xe liên hoàn, trên cao tốc kẹt xe nghiêm trọng, xe cứu thương chen chúc trên đường cao tốc, nhiều cái còn không thể đi lên, tình hình vô cùng hỗn loạn, nhiều người bị thương không kịp cứu chữa, một cặp vợ chồng trung niên ngã vào vũng máu, máu thịt lẫn lộn, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Không đành lòng nên anh đã đưa cặp vợ chồng trung niên này đến Bệnh viện Nhân dân, ứng trước tiền khám chữa bệnh, rồi mới đi khỏi.
Vất vả lâu như vậy, không ngờ đã sang ngày hôm sau rồi.
Hàn Hữu Thần chống hai tay lên sofa, gương mặt tuấn tú không để lộ biểu cảm gì. Đáy mắt sâu thẳm, nhìn hoa quả trên bàn trà, không biết đang suy tư gì.
Cốc cốc…
Bỗng có người gõ cửa phòng.
Hàn Hữu Thần khẽ nhíu mày, đứng dậy, cất bước đi ra.
Bên ngoài là một chàng trai mặc vest, trông giống phục vụ đang đứng cung kính, trên tay nắm một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên bày rượu vang và cơm tây.
“Chào anh, phục vụ của khách sạn.”
“Tôi không gọi mấy thứ này.” Hàn Hữu Thần trầm giọng nói, âm thanh giống như tiếng đàn cello tông trầm đang diễn tấu trong căn phòng tối đèn.
“Đây là có người gọi cho anh.”
Ồ?
Hàn Hữu Thần khẽ nhíu mày, nhìn xe đẩy.
Khóe miệng nở nụ cười như có như không, anh quay người, “Vào đi.”
Phục vụ đáp lời, cung kính bước vào, “Mời anh dùng thong thả.”
Nói rồi, người phục vụ đóng cửa bước ra.
Hàn Hữu Thần khoanh tay trước ngực, tùy ý ngồi trên sofa, nhìn xe đẩy, mở miệng nói, “Còn không mau ra đi?”