Editor: Nguyetmai
Bác sĩ nhìn sang Trì Nguyên Dã khí thế bức người, run rẩy mở miệng, “Cô Lạc, khi ba mẹ cô được đưa đến bệnh viện thật sự đã bị thương rất nghiêm trọng, tiến hành phẫu thuật đến tận bây giờ, tính mạng đã được bảo vệ, nhưng mà…”
Sao bác sĩ này cứ nói năng nửa vời thế nhỉ?
Điềm Tâm cuống lên, vội vàng đứng dậy, “Nhưng làm sao?”
“Nhưng chức năng vỏ đại não của ba mẹ cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, vậy nên người bị thương không thể không chìm vào trạng thái hôn mê, mất ý thức hoạt động... cũng tức là người thực vật mà chúng tôi hay nói.”
Điềm Tâm ngây ngẩn cả người.
“Trước mắt ba mẹ cô đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ cô cũng có thể đi thăm.”
Điềm Tâm chạy ra ngoài như điên.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Ba mẹ cô đang nằm yên trên giường bệnh, trên tay gắn kim truyền nước, trông tốt đẹp như thế, giống như đang ngủ say, nhưng... không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đùa với cô phải không?
Đây không phải sự thật đúng không?
Điềm Tâm bụm miệng mình lại, nếu có thể, cô thật sự muốn quay đầu bỏ chạy.
Cô không muốn thừa nhận, chuyện ba mẹ đã trở thành người thực vật, hoàn toàn mất đi ý thức!
Rõ ràng vẫn giống như trước, chỉ là trông yếu ớt hơn nhiều, sao có thể thành người thực vật thật cơ chứ?
Nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được, lại không nghe lời rơi xuống.
“Ba mẹ…” Điềm Tâm không từ bỏ, nằm sấp bên giường dùng giọng nói run rẩy để gọi.
Trả lời cô, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
“Này, ba, ba quá đáng nhất đấy, không phải ba bảo nhớ con sao? Không phải bảo là mang quà cho con sao? Chưa đưa quà cho con, sao ba đã ngủ mất rồi.” Điềm Tâm khóc lóc lay lay cánh tay của ba.
Nhưng không ai trả lời.
Trì Nguyên Dã cất bước theo lên.
“Mẹ, không phải mẹ bảo mong con có thể đưa một anh đẹp trai vừa đẹp vừa nhiều tiền về cho mẹ sao? Mẹ xem, con đưa đến rồi này, mẹ mở mắt ra nhìn đi…” Điềm Tâm nói đoạn, kéo tay Trì Nguyên Dã đẩy về phía trước.
Cằm của Trì Nguyên Dã bạnh ra, đáy mắt nhìn Điềm Tâm lộ sự đau lòng.
Chuyện phát triển đến nước này, không ai có thể ngờ được.
Bây giờ ba mẹ Điềm Tâm trở thành người thực vật, cũng như mang theo bí mật về thân thế của Điềm Tâm hoàn toàn ngủ say.
Mọi chuyện có vẻ rất khó khăn.
“Trì Nguyên Dã, tất cả những chuyện này đều không phải sự thật đúng không? Em đang nằm mơ phải không?” Điềm Tâm ngước mắt, khát khao mong Trì Nguyên Dã cho mình một đáp án khẳng định.
“Em bình tĩnh đã, hãy nghe anh nói, anh sẽ sắp xếp người đưa chú và dì đến bệnh viện tốt nhất để điều trị, người thực vật không đáng ngại, đâu phải trên lịch sử y học không có trường hợp người thực vật tỉnh lại đâu, em khoan hãy rối lên, tin anh.” Trì Nguyên Dã nắm lấy cánh tay Điềm Tâm, ánh mắt kiên định, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Nhưng mà... nhưng mà…” Gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm cau hẳn lại, khóe mắt còn đọng nước mắt, cứ “nhưng mà” suốt nửa ngày trời, lại chẳng “nhưng mà” ra gì hết.
Cô đã không biết nên nói gì nữa.
Sao chuyện lại thành ra như vậy?
Mình không phải con gái ruột của ba mẹ…
Ba mẹ vì tai nạn xe, mà thành người thực vật…
Hu hu, sao chuyện thế này lại xảy ra trên người cô cơ chứ! Cô chỉ muốn làm một nữ sinh cấp ba bình thường, có thể rúc bên cạnh ba mẹ để làm nũng mà thôi.
Trì Nguyên Dã thuộc phái hành động, đã bắt đầu gọi điện thoại phân phó chuyện chuyển viện, sau khi cúp máy, cậu quay đầu nhìn Điềm Tâm đã khóc đến như hết cả nước mắt.