Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 246: Chương 246: Rốt cuộc là ai?




Editor: Nguyetmai

Cả người Điềm Tâm ngây ra, đôi mắt không có hồn.

Bác sĩ dè dặt mở miệng, “Tất nhiên, chỉ nhìn nhóm máu cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm... Nhưng mà cô Lạc, tôi vẫn khuyên cô đi làm xét nghiệm…”

Bùm một tiếng, đầu óc Điềm Tâm hoàn toàn nổ tung.

Nhóm... nhóm máu của cô và ba mẹ không hợp.

Sao có thể chứ? Từ khi cô có ký ức đến nay, vẫn luôn sống cùng ba mẹ mà.

Ba mẹ yêu cô như vậy, thế mà lại là người không có quan hệ máu mủ với cô.

Vậy, vậy rốt cuộc cô là ai?

Điềm Tâm không tin lắc đầu, ôm đầu mình, gương mặt đầy vẻ khổ sở.

Rầm một tiếng, Trì Nguyên Dã tức giận đạp ngã một chiếc ghế, chỉ vào bác sĩ, hung hãn nói, “Lão già chết tiệt, ông nói bậy gì vậy? Muốn chết phải không?”

“Tôi tôi tôi…” Bác sĩ hốt hoảng, dưới sự chèn ép mang tính áp đảo của Trì Nguyên Dã, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Những gì ông ta nói đều là tình hình thực tế mà! Sao Trì thiếu lại nổi nóng với ông ta? /(ㄒoㄒ)/~~

“Cút ra hết cho tôi!” Trì Nguyên Dã giận dữ hét lên.

Bác sĩ và y tá sợ muốn chết, vội vâng một tiếng rồi đứng dậy định chạy ra ngoài.

Mới đi được hai bước, cổ tay áo của bác sĩ bỗng bị giữ chặt.

Tuy ánh mắt Điềm Tâm dại ra, nhưng IQ vẫn còn, cô mấp máy đôi môi đỏ, “Cứu cứu ba mẹ tôi…”

Đúng rồi, ba mẹ vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật, cần dùng máu gấp.

Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã trầm hẳn xuống, vừa ôm Điềm Tâm vừa gắt gỏng với bác sĩ, “Tập trung tất cả nhân viên trong bệnh viện lại cho tôi! Xét nghiệm máu từng người một! Tôi không tin cả bệnh viện mà không ai mang nhóm máu A!”

“Vâng vâng vâng…” Bác sĩ nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Trong phòng làm việc to như thế, chỉ còn lại Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã.

Điềm Tâm cảm thấy như cả người mình đang lơ lửng, chân mềm nhũn, hơi sức trên người như bị rút cạn.

Nước mắt không ngừng rơi.

“Cô gái ngốc, khóc gì mà khóc?” Trì Nguyên Dã đau lòng ấn đầu cô vào ngực mình.

Cô cũng đâu có muốn khóc đâu! Nhưng dưới tình hình này, ai có thể bình tĩnh được đây?

Ba mẹ sớm chiều sống chung với mình suốt mười sáu năm, lại không phải ba mẹ ruột của mình!

Loại sụp đổ này, ai có thể thấu hiểu đây?

Điềm Tâm mơ màng nhìn Trì Nguyên Dã, giọng nói nghẹn ngào, “Trì Nguyên Dã... anh nói đi, rốt cuộc em là ai?”

Cô là do ba mẹ nhận nuôi ở trại mồ côi? Nhận nuôi ở gia đình khác? Hay là…

Quá khó chịu, thật sự quá khó chịu…

Điềm Tâm khó chịu, không phải vì không biết mình từ đâu tới, rốt cuộc là ai.

Mà là ba mẹ rõ ràng tốt với cô như thế, lại là những người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào với mình!

“Anh mặc kệ rốt cuộc em là ai? Anh chỉ biết em là con nhóc tiểu học của anh, là cô gái của Trì Nguyên Dã anh thôi! Vậy là đủ rồi.” Trì Nguyên Dã quay đầu Điềm Tâm lại, cúi người xuống, đôi mắt đen láy nhìn Điềm Tâm, ngang ngược nói.

“Hu hu hu…” Điềm Tâm dựa vào ngực Trì Nguyên Dã khóc lớn, chẳng mấy chốc nước mắt đã thấm ướt sơ mi của cậu.

Mặt Trì Nguyên Dã âm trầm, ôm Điềm Tâm trong lòng, để mặc cho cô giải tỏa cảm xúc của mình.

Một lúc lâu sau, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, bác sĩ thở hổn hển chạy vào, “Cô Lạc, ba mẹ cô, họ…”

Điềm Tâm vội ngừng khóc, quay đầu lại, “Họ sao rồi?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.