Translator: Nguyetmai
Con ả đáng chết này!
Tim của Trì Nguyên Dã như muốn nhảy tới cổ họng, trong lòng hoảng hốt chưa từng có, dường như không bị lý trí khống chế, cậu bước tới muốn kéo Điềm Tâm về.
"Không được tới đây, còn tới nữa em sẽ bóp chết cô ta!" Tô Khả Nhi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trì Nguyên Dã, vừa nói vừa tăng lực trên tay.
Thật khó chịu, cảm giác như cổ mình bị bấm tới mức sắp rớt ra luôn vậy!
Điềm Tâm đau đớn nhăn mặt, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ bị bóp chặt nên không thể làm gì được, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Hỏng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô thật sự bị con điên này bóp chết mất!
Điềm Tâm sợ hãi, cô đưa tay lên muốn đẩy tay của Tô Khả Nhi ra, ai ngờ người kia lại dùng sức lớn đến vậy, cô hoàn toàn chẳng thể làm gì được!
"Tô Khả Nhi, cô tỉnh táo một chút, buông cô ấy ra, cô muốn gì tôi cũng đều đồng ý hết!" Trì Nguyên Dã dùng sức nghiến răng, ra sức đè nén lửa giận của mình lại, cậu siết chặt nắm đấm, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trao đổi với Tô Khả Nhi.
Nghe thấy thế, đáy mắt Tô Khả Nhi xẹt qua một tia hy vọng, giống như trong nháy mắt bắt được một con đường sống, cô ta thâm tình nhìn Trì Nguyên Dã, "Em chỉ muốn anh, em muốn anh chia tay Lạc Điềm Tâm, ở bên cạnh em!"
"Tô Khả Nhi, con tiện nhân này, trừ việc dùng thủ đoạn đê tiện này thì cô còn có thể làm gì hả? Cô mau buông Điềm Tâm ra cho tôi!" Thất Tịch giương nanh múa vuốt nói xong lại muốn bổ nhào về phía trước, nhưng bị Hàn Hữu Thần ngăn lại kịp thời.
"Thất Tịch, không thể manh động." Hàn Hữu Thần nói nhỏ.
Thất Tịch tức giận đến mức muốn bốc hỏa, cô hung hăng giậm chân nhìn Tô Khả Nhi chằm chằm.
Tô Khả Nhi cười đắc ý, tha thiết nhìn Trì Nguyên Dã, "Như thế nào, anh có đồng ý với yêu cầu của em không?"
Đứa con gái này, chắc chắn là một kẻ có tâm lý biến thái vặn vẹo!
Điềm Tâm cũng lo lắng, sợ Trì Nguyên Dã thật sự đồng ý với Tô Khả Nhi, thế nên cô nhấc chân lên đạp Tô Khả Nhi một cái.
Người kia bị đau, cổ tay đang siết chặt Điềm Tâm cũng buông lỏng theo, cơ mà vẫn nắm lấy cổ cô như cũ, Điềm Tâm miễn cưỡng có được chút tự do, cô vội vàng hít vài hơi rồi ngước mắt nói với Trì Nguyên Dã, "Trì Nguyên Dã, em không cho phép anh đồng ý yêu cầu này!"
Nói xong, Điềm Tâm tức giận nhìn Tô Khả Nhi chằm chằm, "Tô Khả Nhi, con điên này, buông tôi ra nhanh! Nếu cô thật sự thích Trì Nguyên Dã, có bản lĩnh thì thoải mái cạnh tranh luôn đi! Chứ cứ dùng thủ đoạn sau lưng mãi, cô có biết xấu hổ không?"
"Lạc Điềm Tâm, cô cho rằng mình giỏi lắm sao? Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi hả?" Tô Khả Nhi hung hăng nhổ một một bãi nước bọt xuống đất, bàn tay siết chặt Điềm Tâm không tha, cô ta ép hỏi Trì Nguyên Dã, "Nói đi! Rốt cuộc anh có đồng ý với yêu cầu của em không? Nếu không thì em bóp chết cô ta ngay lập tức!"
Đột nhiên Trì Nguyên Dã cười lạnh, cậu ngẩng đầu lên chỉ ngón tay về phía Điềm Tâm, đôi môi mỏng khép lại mở ra, nói từng chữ rõ ràng: "Tô Khả Nhi, nếu như cô muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để uy hiếp tôi, tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ đi! Không phải cô ghê gớm lắm sao, không phải thích ép buộc lắm sao, hả? Có bản lĩnh thì bây giờ bóp chết cô ấy cho tôi đi."
Câu nói của cậu khiến mọi người khiếp sợ vô cùng, bao gồm cả Điềm Tâm.
Hu hu, tên khốn này, anh ấy đang nói cái gì vậy hả? Mình không muốn anh ấy đồng ý với Tô Khả Nhi là chuyện của mình, nhưng anh ấy lại có thể chủ động yêu cầu cô ta bóp chết mình!
Tim cô đau quá đi!
Ai ngờ giây kế tiếp, Trì Nguyên Dã lại ngông cuồng nói tiếp: "Nếu cô bóp chết cô ấy, tôi sẽ chết cùng cô ấy mà không chút do dự, còn cô, cô sẽ sống không bằng chết!"