Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 288: Chương 288: Không cho phép nhảy




Editor: Nguyetmai

Chết cùng cô ấy mà không có chút do dự…

Điềm Tâm bị chinh phục bởi câu nói đầy khí phách liều lĩnh của Trì Nguyên Dã. Rõ ràng vừa nãy còn đau lòng, khó chịu, nhưng giờ đây những cảm xúc vớ vẩn đó đều biến đi mất!

Cho dù bây giờ cô đang phải ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên.

Ánh mắt nóng rực của Điềm Tâm nhìn Trì Nguyên Dã, sự ấm áp tràn ngập trong lòng như ly thủy tinh trong suốt được rót đầy dòng nước trong lành, chỉ cần lay nhẹ một cái sẽ tràn ra ngoài, vô cùng thỏa mãn.

Nghe thấy những lời đó của Trì Nguyên Dã, Tô Khả Nhi cũng lẩm bẩm lặp lại theo, đột nhiên cô ta ngửa đầu cười to.

Nụ cười vô cùng quái dị, Điềm Tâm thấy da gà mình nổi hết lên rồi.

Trời ơi, có phải Tô Khả Nhi bị điên, mất hết lý trí rồi không?

“Trì Nguyên Dã, anh yêu cô ta đến vậy sao? Em kém Điềm Tâm ở điểm nào? Rõ ràng, rõ ràng là em yêu anh hơn bất cứ người nào khác mà! Tại sao anh không nhìn ra chứ?” Tô Khả Nhi gào thét đến xé gan xé phổi, đầu tóc xốc xếch, dáng vẻ thê lương không thể nào tả nổi…

Sau khi cười ngờ ngệch vài tiếng, Tô Khả Nhi tiếp tục nói: “Cho dù anh yêu cô ta thì sao hả? Rõ ràng em mới là người yêu anh nhiều hơn, em cũng có thể chết vì anh, nhưng đứa con gái này thì chưa chắc đâu!”

Nói xong, đáy mắt còn nhuộm đầy nước mắt của Tô Khả Nhi đột nhiên nhìn Điềm Tâm chằm chằm, “Lạc Điềm Tâm, vừa rồi cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Tôi có thể chết vì Trì Nguyên Dã, cô có thể không?!”

Điềm Tâm ngẩn người, sao lại quay về vấn đề này nữa rồi?

Thật là ngu ngốc, sống thật tốt không được à, tại sao cứ nhất quyết đòi chết vì người kia chứ? Đây là loại ý nghĩ vi diệu thần kỳ gì vậy?

Tô Khả Nhi nói xong thì mở tung cửa sổ ra, gió lạnh thổi vù vù vào trong làm tóc Điềm Tâm rối loạn, lượn lờ trong không trung.

Điềm Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ở bên ngoài chính là một con sông nước chảy xiết, cô lại không biết bơi, nếu thật sự nhảy xuống từ đây thì cô sẽ… chết đuối mất!

Giờ phút này trên mặt Điềm Tâm như được viết chữ mơ màng cực lớn.

“Thế nào, sợ sao?” Tô Khả Nhi vẫn duy trì tư thế bóp chặt cổ Điềm Tâm, cô ta cười lạnh, vẻ mặt khinh miệt.

Điềm Tâm thu hồi tầm mắt, “Không phải tôi sợ, mà tôi thấy chuyện tranh đồ với cô chán quá, không có ý nghĩa gì cả!”

“Sợ chính là sợ, Lạc Điềm Tâm, cô không cần phải ra vẻ thanh cao như vậy đâu! Cô có tư cách gì để nói yêu Nguyên Dã chứ? Cô hoàn toàn không yêu anh ấy!”

“Cô…”

Biết rõ đây là phép khích tướng của Tô Khả Nhi, nhưng Điềm Tâm vẫn rất tức giận trong lòng!

“Này, con nhóc tiểu học, em đừng nghe kẻ điên nói bậy, không cho phép em nhảy, nghe rõ chưa?” Trì Nguyên Dã vừa cất giọng cảnh cáo vừa nháy mắt ra hiệu với Hàn Hữu Thần, người đứng cách Tô Khả Nhi gần nhất, ngay sau đó cậu không để lộ dấu vết tiến tới vài bước.

Lúc này toàn bộ sự chú ý của Tô Khả Nhi đều tập trung vào người Trì Nguyên Dã, cô ta đau lòng nhìn cậu: “Nguyên Dã, sao anh cứ mãi bất chấp vậy hả? Em yêu anh, em làm vậy chỉ muốn cho anh thấy bản mặt giả dối của Lạc Điềm Tâm, anh…”

Lời còn chưa nói hết, Hàn Hữu Thần im lặng đến sau lưng Tô Khả Nhi đột nhiên bắt được cánh tay của cô ta.

Ngay sau đó, Trì Nguyên Dã xông tới, vừa ôm Điềm Tâm vào trong lòng vừa xoay người đi sau đó vững vàng tiếp đất.

Một loạt động tác đều rất liền mạch, Hàn Hữu Thần với Trì Nguyên Dã phối hợp vô cùng ăn ý, hoàn toàn ra đòn bất ngờ!

Trong nháy mắt, mặt Tô Khả Nhi trở nên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.