Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 289: Chương 289: Người con gái này là giới hạn cuối cùng của tôi




Editor: Nguyetmai

Được cứu rồi.

Cuối cùng mình cũng được cứu khỏi tay kẻ điên Tô Khả Nhi kia rồi!

Cổ họng lập tức trở nên thoải mái, không còn ai bóp chặt lấy nữa nên hô hấp cũng thông thuận hơn.

Điềm Tâm vùi vào trong ngực Trì Nguyên Dã, tham lam hít vào một hơi sâu, cảm nhận cảm giác an toàn mà thiếu niên này mang lại cho mình…

Thất Tịch với Kim Thánh Dạ đứng ở cửa phòng ngủ thấy Điềm Tâm được cứu ra thì vội vàng tới đón.

Nhất là Thất Tịch, cô gái nhỏ này hoàn toàn bị dọa sợ, cô vươn tay ra siết lấy cánh tay của Điềm Tâm, không ngừng quan sát bạn mình, “Điềm Tâm, cậu không sao chứ?”

Điềm Tâm cười ngờ ngệch, “Không sao đâu, đừng lo lắng quá.”

“Ngu ngốc, cổ họng đã thành ra thế này mà còn nói không sao à?!” Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm chằm chằm, động tác vô cùng dịu dàng, đau lòng nâng đầu cô lên rồi cẩn thận quan sát vết bầm trên cổ cô.

“Chậc chậc chậc, anh à, em thấy chúng ta nên nhanh chóng né sang một bên trước, đừng cản trở hai người này ân ái với nhau.” Thất Tịch cười hì hì quay đầu nói với Kim Thánh Dạ.

Kim Thánh Dạ vừa dán chặt mắt lên người Điềm Tâm vừa cười nhạt.

Điềm Tâm ngượng ngùng vội tránh khỏi móng vuốt của Trì Nguyên Dã, sau đó ôm lấy tay Thất Tịch, “Đừng làm vậy mà, Thất Tịch, cậu càng ngày càng xấu xa rồi đấy.”

Còn phía bên kia, tay của Tô Khả Nhi vẫn còn bị Hàn Hữu Thần khóa chặt, khuôn mặt cô ta trắng bệch.

Không thể dùng Điềm Tâm uy hiếp mọi người được nữa, trong tay Tô Khả Nhi chẳng còn con bài nào khác nữa rồi!

Giờ phút này, mặt cô ta xám như tro tàn, thậm chí còn chẳng dám tiếp nhận sự thật này.

Đột nhiên, Tô Khả Nhi hung hăng giật tay Hàn Hữu Thần ra, “Buông tôi ra, anh buông tôi ra!”

Hàn Hữu Thần không nhúc nhích, mặt không cảm xúc nâng mắt nhìn về phía Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã, “Nguyên Dã, Điềm Tâm, nên xử lý thế nào đây?”

Điềm Tâm mấp máy môi nhìn Tô Khả Nhi vẫn còn đang giãy giụa.

Ừm, bây giờ cô không dám lại gần cô ta nữa đâu.

Trì Nguyên Dã xoa cổ cho Điềm Tâm, sau đó cười lạnh bước tới, “Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi!”

Lời của cậu lạnh nhạt vô tình như có tảng băng lạnh hòa vào trong đó, hung hăng đánh về phía Tô Khả Nhi.

Cả người cậu tỏa ra khí thế khiếp người chẳng khác nào tử thần, tiến từng bước một tới gần Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi sợ hãi!

Trì Nguyên Dã như thế quá khủng khiếp!

Tô Khả Nhi vô thức muốn lùi về sau, nhưng Hàn Hữu Thần đang đứng sau lưng lại chặn đường mất, thế là thiếu niên đã từng làm cô ta rung động đã hoàn toàn đứng ở trước mặt.

Tô Khả Nhi hoảng sợ mở to hai mắt.

Gương mặt Trì Nguyên Dã lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, con ngươi đen nhánh u ám nhìn Tô Khả Nhi chằm chằm, đột nhiên cậu đưa tay ra, dùng sức nắm lấy tóc Tô Khả Nhi!

Tô Khả Nhi bị đau nên vội vàng ngẩng mặt lên theo động tác của Trì Nguyên Dã, vẻ mặt vì đau đớn mà nhăn lại.

Trì Nguyên Dã không nói lời nào, chẳng thèm nương tay níu lấy tóc cô ta rồi kéo mạnh tới chỗ Điềm Tâm.

“Đau quá.” Tô Khả Nhi đau đến mức chảy cả nước mắt, tóc bị kéo nên cô ta chỉ có thể bị động lết theo bước chân của Trì Nguyên Dã tới trước mặt Điềm Tâm.

Trì Nguyên Dã dùng một tay nắm tóc Tô Khả Nhi, còn tay kia chỉ vào Điềm Tâm, “Tô Khả Nhi, cô nhìn cho rõ đi, người con gái này là giới hạn cuối cùng của tôi, cô dám đụng tới cô ấy, cũng chính là đụng tới ranh giới của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.