Editor: Nguyetmai
Màn hình di động hiển thị chỉ còn 3% pin, điện thoại sắp sập nguồn rồi!
Điềm Tâm hơi do dự, gạt màn hình điện thoại rồi đưa đến gần bên tai.
“Ở đâu?” Vừa thấy điện thoại có người nhận thì Trì Nguyên Dã đã dứt khoát tra hỏi.
Điềm Tâm cúi đầu đá hòn đá trên mặt đất, “Em cũng không biết, anh không cần đến đón em đâu, em có thể tự về được.”
Trì Nguyên Dã cau mày, “Anh hỏi em ở đâu?!”
Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên dắt tay một cậu bé khoảng ba, bốn tuổi đi ngang qua Điềm Tâm.
“Mẹ, sao màn hình ti vi này lại lớn như vậy?” Cậu bé bập bẹ hỏi.
Người phụ nữ cười dịu dàng, “Vì quảng trường này rất lớn, có rất nhiều người tới quảng trường vui chơi, nên phải làm màn hình lớn một chút thì tất cả mọi người mới xem được.”
“Mẹ nhìn kìa, trong ti vi có chú kia thật đẹp trai…” Cậu bé chỉ về hướng màn hình.
Người phụ nữ nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, lại cười nhẹ nhàng, “Chú đó rất siêu nhé, công ty của chú ấy đã được niêm yết lên sàn chứng khoán Mỹ đấy, là một nhân vật rất tài giỏi của thành phố A chúng ta… hình như tên là... Trì Nghiêm? Con yêu à, lớn lên con cũng sẽ tài giỏi như chú Trì đó có được không?”
“Vâng, được ạ!”
Điềm Tâm hơi ngây người, cầm điện thoại trong tay, mắt nhìn về phía màn hình LED thật lớn giữa quảng trường.
Chú Trì đang được rất nhiều phóng viên vây quanh, tranh nhau phỏng vấn.
“Con nhóc thối, rốt cuộc em có nghe lời anh nói không đấy? Anh hỏi em đang ở đâu?” Trì Nguyên Dã lặp lại, lần này trong giọng nói đã xen chút không vui.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với con nhóc chết tiệt này? Sao cậu cứ cảm thấy cô hơi là lạ?
Ai ngờ còn chưa chờ được câu trả lời thì điện thoại cứ thế bị cúp!
Con nhóc tiểu học đáng chết này, lại dám cúp điện thoại của cậu?!
Trì Nguyên Dã bốc hoả, cực kỳ khó chịu đạp đổ cái ghế chắn trước mặt mình, sầm mặt, cầm chìa khoá xe đi xuống dưới lầu.
Điềm Tâm hoang mang chớp mắt, khi hoàn hồn mới phát hiện điện thoại di động đã tối đen!
Tiêu rồi, nhất định là bị sập nguồn.
Điềm Tâm dẩu môi, nhét lại điện thoại vào trong túi áo, định đi ra ven đường gọi một chiếc taxi về nhà.
Ai ngờ đúng thời điểm tan tầm nên căn bản không có xe trống.
Thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, Điềm Tâm không ngừng xoa tay mình, đáng thương đứng ven đường.
“Cô bé.” Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi bỗng tiến đến, nói với giọng địa phương, “Cô bé à, cháu biết quanh đây có nhà vệ sinh nào không?”
Hơ, nhà vệ sinh?
Điềm Tâm suy nghĩ giây lát, rồi chỉ về cách đó không xa, “Dì à, dì cứ đi thẳng theo con đường mòn cạnh quảng trường kia, đi đến trước ngôi nhà nhỏ màu trắng đó thì rẽ trái, lại đi thêm khoảng hai, ba trăm mét nữa là sẽ thấy nhà vệ sinh công cộng.”
Người phụ nữ trung niên lắp ba lắp bắp nhắc lại lời Điềm Tâm, vẻ mặt đau khổ, ngượng ngùng xoa xoa tay, “Ôi chao, cô bé à, cháu nói thế thì tôi không nhớ được. Hay cháu làm người tốt, dẫn tôi qua đó có được không? Đây là lần đầu tiên tôi đến làm thuê ở thành phố lớn, đi chưa được hai bước là bị lạc rồi, làm ơn giúp tôi với!”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của người này, nhất thời Điềm Tâm không đành lòng, “Cũng được, dì đi với cháu.”
Nói xong cô liền đi trước dẫn đường.
Người phụ nữ trung niên vội vàng nói cảm ơn, vào lúc Điềm Tâm vừa xoay người, đáy mắt bà ta liền xẹt qua vẻ mưu mô.