Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 318: Chương 318: Em muốn chia tay với anh? (3)




Editor: Nguyetmai

Người phụ nữ trung niên bám theo rất nhanh, bắt chuyện với Điềm Tâm, “Cô bé à, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cháu 16 tuổi.”

“Ồ, lên cấp ba rồi nhỉ? Con gái tôi 18 tuổi, năm nay thi đại học!”

Điềm Tâm gượng cười với bà ta.

Thật ra hiện tại trong lòng cô rất buồn bực, hoàn toàn không muốn nói chuyện, cũng không muốn để tâm đến ai khác.

Nhưng cảm thấy dì này... trông rất đáng thương.

“Haizz, nhìn cháu thì tôi lại nghĩ đến con gái tôi, nhưng còn cách nào đâu? Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, chỉ có thể ra ngoài làm công để phụ giúp kinh tế trong nhà, nếu không, ngay cả học phí của con gái cũng không đóng nổi! Nghĩ lại tôi thấy thật có lỗi với con bé, tôi với ba nó không có bản lĩnh gì, không thể ở bên cạnh con bé cùng chuẩn bị đối mặt với kì thi đại học, tôi đành phải để con bé ở nhà một mình...” Người phụ nữ vừa nói vừa lặng lẽ lau nước mắt.

Ừm.

Điềm Tâm hơi xúc động, lại nghĩ tới ba mẹ còn đang nằm hôn mê trong bệnh viện.

Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

“Dì à, dì không nên nói như vậy, cháu nghĩ nhất định con gái dì sẽ hiểu cho dì.”

Người phụ nữ vừa khóc vừa gật đầu lia lịa.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến nhà vệ sinh công cộng.

Nhà vệ sinh công cộng này nằm ở góc Tây Nam quảng trường, không có mấy người qua lại.

Ven đường phía xa, còn đậu một chiếc xe đa dụng.

Điềm Tâm lập tức cảnh giác, cô dừng bước, chỉ vào căn nhà gỗ cách đó không xa, nói, “Dì, chính là chỗ kia.”

“Thật sự rất cảm ơn cháu!” Dứt lời, đột nhiên người phụ nữ trung niên túm lấy tay Điềm Tâm.

Bả vai cô run lên, sợ hết hồn, cô cười khan hai tiếng, muốn rút tay mình về, “Không sao đâu, dì mau đi đi, bây giờ cháu phải về nhà.”

Người phụ nữ gật đầu, “Được, chúng ta cùng về nhà.”

Cái quái gì vậy?

Cùng về nhà?

Xin hỏi bà là ai?

Điềm Tâm bỗng có dự cảm không lành, muốn gắng sức hất tay bà ta ra rồi bỏ chạy, “Bà buông tôi ra!”

Người đi ngang qua đều nghiêng đầu nhìn người phụ nữ này với Điềm Tâm bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Điềm Tâm, đừng làm ồn nữa, mau về nhà với mẹ!” Người phụ nữ lôi cánh tay Điềm Tâm đi về phía chiếc xe đa dụng cách đó không xa.

Đáng sợ quá!

Tại sao người này lại biết cô tên Điềm Tâm?

Sao bà ta lại biết tên mình?

Điềm Tâm ra sức lắc đầu, dùng sức hất bà ta ra, “Tôi không quen bà! Bà buông tôi ra! Có ai không, cứu mạng! Có người công khai dở trò bắt cóc!”

Người phụ nữ vừa cười vừa nói với những người đứng xem, “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, sáng nay tôi với con bé có cãi nhau, ai ngờ nó lại để bụng mà bỏ nhà đi, đến tận bây giờ vẫn còn cáu kỉnh với tôi, nhất định không chịu cùng tôi về nhà.”

Nói xong, người phụ nữ nhìn Điềm Tâm, tận tình khuyên bảo, “Đừng giận dỗi với mẹ nữa có được không? Sáng nay lúc cãi nhau mẹ không nên tát con, nhưng cũng không đáng để con bỏ nhà đi chứ? Con à, về nhà với mẹ đi, đừng giận dỗi nữa!”

Điềm Tâm giận dữ trợn mắt với bà ta, “Bà nói láo! Tôi đâu có biết bà là ai! Mọi người đừng nghe lời bà ta, tôi thật sự không biết người đàn bà này! Cứu mạng...”

Người xung quanh nửa tin nửa ngờ đứng xem chuyện vui, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Điềm Tâm, cho rằng cô thật sự là một đứa trẻ hư bỏ nhà đi.

Tại sao có thể như vậy!

Cô thật sự không biết dì này, à không, cô không biết obasan* này là ai thật mà!

(*) Từ trong tiếng Nhật, chỉ cô, dì, hoặc người phụ nữ trung niên.

Lúc đang giằng co, một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ người phụ nữ trung niên kia bước xuống từ chiếc xe đậu gần đó, vừa xuống liền hung hãn túm cánh tay Điềm Tâm kéo cô lên xe, “Đứa con bất hiếu này, định ầm ĩ đến bao giờ? Còn không mau về nhà cùng ba với mẹ con?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.