Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm vô thức muốn rút tay mình về để giữ khoảng cách với Lăng Dĩ Sóc, nhưng cánh tay lại bị cậu ta nắm thật chặt.
Rồi khi ngẩng đầu lên, cô lập tức ngã vào trong một chiếc hố sâu thẳm.
Ánh mắt vô cùng chân thành của Lăng Dĩ Sóc như khóa chặt cô lại.
Điềm Tâm cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng mình còn phải gọi điện cho Trì Nguyên Dã để giải thích mà.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra, Trì Nguyên Dã sải bước tiến vào với vẻ mặt căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy cảnh trong phòng bệnh thì ánh mắt cậu ngẩn ra.
Điềm Tâm quay đầu nhìn lại, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, “Trì Nguyên Dã? Sao cậu lại ở đây?”
Trời ơi, cô đang xuất hiện ảo giác sao? Chẳng phải Trì Nguyên Dã đang ở khu du lịch suối nước nóng à? Tại sao lại xuất hiện trong bệnh viện chứ?
Ba người, kẻ đứng người nằm cứ đối lập với nhau như vậy, không khí xung quanh vô cùng kỳ lạ.
Lăng Dĩ Sóc nằm ở nơi đó, cậu ta liếc Trì Nguyên Dã xong mới buông lỏng tay Điềm Tâm ra.
Ánh mắt đen như mực của Trì Nguyên Dã nhìn lướt qua Điềm Tâm, sau khi xác định con nhóc tiểu học không bị sao mới cười lạnh, “Sao tôi không thể ở đây? Nếu không đến thì làm sao chứng kiến cảnh cô với Lăng Dĩ Sóc tình ý triền miên thế này?”
Cái gì gọi là tình ý triền miên chứ? Cô thấy choáng váng.
“Trì Nguyên Dã, cậu hiểu lầm rồi, không phải như thế, tôi…” Điềm Tâm quýnh quáng, cô tiến lên vài bước muốn nhanh chóng giải thích cho người kia.
Cô không muốn để Trì Nguyên Dã hiểu lầm mình!
Nhưng Trì Nguyên Dã cũng lui về sau mấy bước, lạnh giọng quát lớn, “Cô đừng tới đây. Không cho phép tới đây!”
Vẻ mặt đó chính là vẻ mặt vô cùng chán ghét và bực tức.
Điềm Tâm cắn môi, “Trì Nguyên Dã… Thật xin lỗi, tôi không đến dự tiệc sinh nhật của cậu kịp lúc, nhưng tôi có lý do…”
“Lý do? Lý do là vì cô đang ở cùng một chỗ với Lăng Dĩ Sóc! Còn tôi giống như thằng ngu chờ đợi cô đến tận bây giờ, nghe nói cô xảy ra tai nạn, tôi như muốn phát điên lên vội vã chạy tới đây, kết quả là chứng kiến cảnh cô đang chăm sóc cho Lăng Dĩ Sóc, tình ý triền miên với cậu ta!” Trì Nguyên Dã chỉ vào người Lăng Dĩ Sóc đang nằm trên giường, bực tức thét lên, sau đó đạp vào chiếc tủ bên cạnh khiến nó ngã lăn.
Điềm Tâm hoảng sợ kêu lên: “Trì Nguyên Dã, trước tiên cậu đừng làm rộn nữa được không? Đây là bệnh viện, cậu không thể bình tĩnh nghe tôi giải thích được à… Tôi gặp Lăng Dĩ Sóc, ngồi lên xe của anh ta là vì mua quà sinh nhật cho cậu, là một cặp nhẫn đó. Nhưng hôm nay anh chủ tiệm lại ngã bệnh, tôi tới nhà anh ấy lấy nhẫn, sau đó… sau đó tôi đụng phải một đám lưu manh, Lăng Dĩ Sóc đã cứu tôi!”
Điềm Tâm liều mạng giải thích, nói xong cô còn mở ba lô của mình ra, “Cậu xem, nhẫn ở đây này…”
Kỳ quái, nhẫn của cô đâu? Nhẫn của cô đâu mất rồi?
Trong ba lô làm gì có chiếc nhẫn nào?
Điềm Tâm căng thẳng, cô vội vàng sờ soạng người mình nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của cặp nhẫn kia đâu!
Không phải chứ? Cô có cần xui xẻo đến mức này không? Chẳng lẽ vừa rồi lúc bị đám lưu manh kia đuổi theo thì cặp nhẫn rơi ra mất?
Thấy dáng vẻ này của Điềm Tâm, khóe môi Trì Nguyên Dã cong lên thành nụ cười lạnh, “Lạc Điềm Tâm, cô như vậy là có ý gì? Hả?”
Rõ ràng cậu ta không tin mình…
Lăng Dĩ Sóc vẫn luôn nằm trên giường bệnh, lúc này mới yếu ớt mở miệng: “Trì Nguyên Dã, đây là phòng bệnh của tôi, mời cậu đi ra ngoài.”
Câu nói này chẳng khác nào đốt cháy toàn bộ bực tức trong lòng thiếu gia ác ma trong nháy mắt.
Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã trở nên âm u, cậu tức giận chỉ vào Lăng Dĩ Sóc, “Đáng chết, cậu cố ý đúng không? Đều do cậu sắp đặt có đúng không?!”
Nói xong, cậu giơ nắm đấm lên muốn xông về phía Lăng Dĩ Sóc.