Editor: Nguyetmai
Trời ạ.
Nhìn thấy cả người Trì Nguyên Dã tràn ngập vẻ tàn bạo, lòng Điềm Tâm cũng lạnh đi, cô vội vàng tiến lên chặn cậu lại, “Trì Nguyên Dã, cậu muốn làm gì?”
Lăng Dĩ Sóc bị thương nằm viện là vì cô, nếu bây giờ mà hứng thêm mấy quả đấm của Trì Nguyên Dã nữa thì chắc chắn không xong rồi!
“Cô tránh ra cho tôi!” Trì Nguyên Dã siết nắm đấm lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn Điềm Tâm.
“Không tránh, cậu không được đánh anh ấy, Trì Nguyên Dã, trước tiên cậu đừng gây chuyện nữa được không?” Điềm Tâm vươn tay ra ngăn trước mặt Trì Nguyên Dã, ánh mắt khẩn cầu.
Con nhóc chết tiệt này nói gì cơ? Không được đánh cậu ta?
Được lắm, cô ấy dám bênh vực tên kia?
Tại sao cậu không thể đánh Lăng Dĩ Sóc? Thế thì cậu càng muốn đánh!
Vẻ mặt của Trì Nguyên Dã trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, cậu nhắc lại một lần nữa với giọng điệu tràn đầy nguy hiểm: “Tôi bảo cô cút ngay!”
“Trì Nguyên Dã, nếu cậu nhất quyết muốn đánh, vậy thì cậu đánh tôi trước đi!” Điềm Tâm quật cường ngẩng mặt lên nhìn Trì Nguyên Dã.
“Cô…” Trì Nguyên Dã tức giận, cậu siết chặt nắm đấm của mình, bởi vì cố hết sức để đè nén lửa giận nên cả người run rẩy.
Làm sao cậu có thể đánh cô chứ, làm sao cậu nhẫn tâm đánh cô được?
Đứa con gái đáng chết này, nhất định đời trước cô ấy là một đao phủ, thế nên mới có thể lựa được chỗ xương mềm nhất của cậu một cách chuẩn xác, sau đó ra sức đánh một đòn lên trên đó!
Kim Thánh Dạ với Thất Tịch cũng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì vội vàng kéo Trì Nguyên Dã ra ngoài.
Sự cáu giận của Trì thiếu hoàn toàn bùng nổ, cậu nóng nảy đạp lên mấy chiếc ghế dài, ghế dựa trên hành lang, đập hết tất cả những thứ mình có thể đụng đến. Cậu tức giận đến mức hận không thể san bằng nơi này, sau đó dùng sức ném tên Lăng Dĩ Sóc đáng chết kia xuống dưới!
Điềm Tâm cũng đi sát ở phía sau, nhìn đáy mắt của Trì Nguyên Dã đỏ lên vì tức giận, cô mấp máy môi, “Trì Nguyên Dã…”
Trì Nguyên Dã hung hăng lườm cô, giọng nói mang theo chất vấn lạnh lẽo, “Tại sao? Tại sao cô phải che chở cho cậu ta?”
Điềm Tâm cuống quýt lắc đầu, “Lăng Dĩ Sóc bị thương vì tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu đánh anh ấy như vậy…”
“Vậy tôi thì sao? Lạc Điềm Tâm, cô xem tôi là gì hả?” Trì Nguyên Dã nóng giận.
Người phụ trách ở bệnh viện nghe nói Trì thiếu tới đây, chẳng biết vì sao còn nổi trận lôi đình, thế là bọn họ với các bác sĩ run rẩy tiến tới chào đón, “Trì thiếu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra…”
Trì Nguyên Dã đá một băng ghế dài làm nó ngã lăn ra, tức giận nhìn bọn họ chằm chằm, “Cút! Tất cả cút hết cho tôi!”
Các bác sĩ bị dọa sợ nên vội vàng ngậm miệng lại, ngay cả thở cũng chẳng dám, thiếu niên trước mặt quá đáng sợ!
Ác ma này… là vua phá hoại sao?
Mọi người ngồi xuống nói rõ ràng với nhau không được à? Vì sao cứ phải dùng bạo lực như vậy chứ?
Điềm Tâm hơi cau mày nhìn Trì Nguyên Dã, “Tại sao cậu không thể nghe tôi giải thích mà cứ nhất quyết dùng bạo lực như vậy? Làm mọi chuyện hỏng bét như bây giờ cậu mới hài lòng đúng không?”
Trì Nguyên Dã nghe vậy thì tức giận đến mức hận không thể bóp chết đứa con gái này.
Cô còn nói lý đúng không? Cho cậu leo cây trong tiệc sinh nhật, quà cũng chẳng hề “chuẩn bị”, khi cậu vội vàng tới bệnh viện thì lại chứng kiến động tác mờ ám giữa cô ấy với Lăng Dĩ Sóc, đã vậy con nhóc đáng chết này còn che chở cho cậu ta nữa!
Sau cùng còn quát ngược lại, nói mình bạo lực?
Cậu đúng là bị điên mới đi thích đứa con gái như vậy, có điên mới có thể tỉ mỉ chuẩn bị màn tỏ tình với cô trong thời gian lâu như thế kia!
“Cô biến ngay cho bổn thiếu gia, ngày mai cuốn gói cút ra khỏi nhà họ Trì, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa! Lạc Điềm Tâm, hai ta kết thúc rồi!”