Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã hung hăng ném ra những lời này rồi quay đầu rời khỏi.
Điềm Tâm ngẩn ra nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của cậu.
Đột nhiên cô cảm thấy Trì Nguyên Dã thật xa xôi, chẳng thể nào chạm vào được.
Cậu nói, Lạc Điềm Tâm, chúng ta kết thúc rồi!
Cậu nói, ngày mai cô cuốn gói cút ra khỏi nhà họ Trì.
Cậu nói, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa!
Điềm Tâm mở to mắt, sao tự nhiên mắt lại nóng lên thế này, còn chua xót nữa, nước mắt gần tràn ra mất rồi.
Uất ức bao trùm lấy cô, Điềm Tâm không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Thật sự là do cô sai sao?
Đến lúc này Thất Tịch mới phản ứng được, cô ấy vội vàng đi tới lay Điềm Tâm, “Điềm Tâm, cậu không sao chứ?”
Điềm Tâm cắn môi quay đầu nhìn Thất Tịch, muốn mỉm cười bảo với cô ấy rằng mình không sao, nhưng gương mặt giống như bị cứng lại vậy, chẳng thể nào cười nổi.
“Mình, mình đi mua nước cho cậu!” Thất Tịch nói xong thì xoay người chạy tới máy bán hàng tự động ở bên cạnh.
Kim Thánh Dạ thở dài, cậu rũ mi sửa lại sợi tóc hơi lộn xộn hộ Điềm Tâm, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng đau lòng quá, từ trước đến nay tính khí của Nguyên Dã vẫn luôn như vậy, cậu ấy không phải có ý đó đâu.”
Điềm Tâm cười khổ, “Không có ý đó? Cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, còn không phải ý đó sao? Dạ, anh không cần an ủi em nữa… Em không sao…”
Nói xong câu cuối, Điềm Tâm cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra nên vội vàng quay người sang phía khác.
Không, cô không được khóc, cô không cần khóc.
Tên khốn kiếp Trì Nguyên Dã bảo cô cút đúng không? Được, cút thì cút.
Điềm Tâm khịt mũi cố gắng ép nước mắt vào trong rồi vỗ vỗ lên má mình.
Thất Tịch đã mua nước trở về, cô ấy đưa cho Điềm Tâm một chai, “Điềm Tâm, cậu uống nước trước đi…”
Điềm Tâm lắc đầu, “Thất Tịch, mình thật sự không sao đâu, mình đi trước nhé.”
“Điềm Tâm, cậu nghe mình nói… Thật ra thì tiệc sinh nhật hôm nay của Trì Nguyên Dã là muốn…”
“Thất Tịch, cậu không cần nói.” Điềm Tâm cắt ngang lời của Thất Tịch, “Mình thật sự không sao, mình đi đây.”
“Anh đưa em về.” Kim Thánh Dạ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Điềm Tâm.
Nhưng Điềm Tâm lại rút tay lại, “Không cần đâu, em tự về được.”
“Điềm Tâm, hãy để bọn anh đưa em đi…”
“Thật sự không cần mà, hai người để em một mình được không, em muốn đi ra ngoài dạo một vòng.” Điềm Tâm nói xong thì chạy đi mất.
Kim Thánh Dạ với Kim Thất Tịch đưa mắt nhìn nhau.
Điềm Tâm chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, đi trên con đường được ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn căng thẳng cũng không cầm cự được nữa.
Nước mắt cô chảy xuống ào ào, chúng không chịu khống chế cứ tuôn rơi mãi, mà căn bản là cũng chẳng khống chế được.
Bóng đêm bao phủ lấy Điềm Tâm, thời tiết đã bắt đầu sang Đông, gió thổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Điềm Tâm chạy thật lâu, mãi cho đến khi không thể chạy được nữa mới ngồi xổm xuống đầu một giao lộ đông đúc, cô chôn mặt vào đầu gối, bả vai khẽ run rẩy, nhỏ giọng nức nở.
Tên khốn Trì Nguyên Dã, đồ cuồng bạo lực!
Lạc Điềm Tâm, chúng ta kết thúc rồi.
Mấy chữ này giống như ma chú cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu cô.
Tại sao ngực lại đau như vậy? Chẳng khác nào bị người ta dùng sức chà đạp.
Cô không thể tránh thoát, càng không có cách nào để trốn chạy, chỉ có thể bị động tiếp nhận cơn đau ấy.
Người đi trên đường nhìn Điềm Tâm đang khóc hu hu bằng ánh mắt quái dị.