Editor: Nguyetmai
Có một dì nhìn thấy Điềm Tâm khóc lóc nhiều quá nên không nhịn được tiến tới an ủi: “Cô bé, cháu không sao chứ?”
Điềm Tâm hít mũi, nâng đôi mắt đẫm lệ lên, nấc từng tiếng: “Cảm ơn, cảm ơn ạ, cháu không sao.”
Nói xong cô lấy tay lau nước mắt rồi đứng lên, nhưng lúc này lại phát hiện chân mình đã tê rần cả rồi, nếu không nhờ có dì tốt bụng kia vội vàng đỡ lấy thì chắc hẳn Điềm Tâm đã ngã xuống đất.
“Cô bé, dì thấy tâm trạng cháu không ổn lắm, nhanh về nhà đi!”
Nhà sao?
Cô nên trở về nhà nào đây?
Trì Nguyên Dã đã bảo mình cút ra khỏi nhà họ Trì…
Nghĩ tới đây, nước mắt vất vả lắm mới ép vào lại không nghe lời chảy xuống tiếp.
Điềm Tâm nói cảm ơn với dì kia lần nữa rồi cố gắng ổn định cảm xúc, cô ngăn một chiếc taxi lại, sau khi nói tên trang viên Đế Quốc xong thì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trở lại nhà họ Trì, Điềm Tâm uể oải chào chị Trương một tiếng rồi lập tức lên lầu hai về phòng mình.
Nhìn căn phòng này, Điềm Tâm không khỏi nhớ tới lúc cô vừa mới chuyển tới đây ở, những hình ảnh sớm chiều chung đụng với Trì Nguyên Dã tựa như cuốn phim quay chậm ở trong đầu cô.
Điềm Tâm mấp máy môi, cô im lặng đi tới đầu giường cầm điện thoại lên gọi cho ba mình.
“Cục cưng, sao vậy?”
Giọng nói ân cần của ba quanh quẩn bên tai làm Điềm Tâm cảm thấy mũi mình chua xót đau đớn, “Ba à, con, con không muốn sống ở nhà họ Trì nữa…”
Thấy Điềm Tâm nức nở, giọng của người bên kia đầu dây lộ ra vẻ lo lắng: “Điềm Tâm, con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Điềm Tâm lắc đầu, “Không có gì ạ, chỉ là con không muốn sống ở nhà họ Trì nữa, con muốn về nhà mình.”
Người bên kia im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài, “Được, cục cưng à, nghe theo con hết, cuộc sống là của con, tự con quyết định nên đi như thế nào, nếu thật sự không muốn ở lại nhà họ Trì thì ba mẹ không miễn cưỡng nữa, con… ba chỉ hy vọng sau này con không phải hối hận, không tiếc nuối là được rồi.”
Điềm Tâm nghe thế thì càng khóc dữ dội hơn. Nhưng cô không dám khóc lớn tiếng để ba nghe, chỉ che miệng lại, lặng lẽ chảy nước mắt.
“Thế thì Điềm Tâm à, ngày mốt ba và mẹ con mới tới thành phố A, đến khi đó ba mẹ sẽ nói rõ ràng với chú Trì và dì Trì của con được chứ, con ở lại đó hai ngày nữa, ngày mốt ba mẹ về rồi.”
“Được ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Điềm Tâm nằm lì trên giường khóc rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt.
Sáng sớm hôm sau.
Điềm Tâm mang theo cặp mắt sưng vù mở cửa phòng ra rồi đi xuống lầu dưới.
“Cô Lạc, cô tỉnh rồi sao? Mau tới ăn sáng đi.” Chị Trương mỉm cười chào hỏi Điềm Tâm như thường ngày.
Kỳ thực Điềm Tâm thấy không đói bụng nên chỉ uống một hớp sữa tươi.
Nhớ tới Lăng Dĩ Sóc vì cứu mình mà bây giờ còn nằm trong bệnh viện, Điềm Tâm cảm thấy lương tâm cắn rứt nên tự mình làm vài cái bánh sandwich, sau đó tìm một cái hộp tiện lợi bỏ hết bánh vào bên trong, chuẩn bị lát nữa đi học sẽ mang cho cậu ta luôn.
Đúng lúc này, Trì Nguyên Dã mặc đồng phục màu đen bỏ hai tay vào túi quần, mặt không cảm xúc đi xuống, thấy Điềm Tâm đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn thì hiểu ngay là cô muốn mang cho bữa sáng cho Lăng Dĩ Sóc.
Trì Nguyên Dã cười lạnh cất bước đi ra ngoài.
“Trì nguyên Dã.” Đột nhiên Điềm Tâm gọi cậu lại.