Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã hơi dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ đứng im ở đó đưa lưng về phía Điềm Tâm.
Điềm Tâm rũ mi, vân vê hộp đựng cơm, đủ loại cảm xúc bắt đầu không ngừng tích tụ trong mắt, cô vội vàng mở to mắt, buộc mình dùng giọng điệu bình thường nhẹ nhõm nhất để nói chuyện, “Tôi… Tôi đã gọi điện thoại cho ba rồi, họ nói ngày mốt về nước, trong hai ngày này tôi sẽ dọn dẹp hành lý của mình. Đến ngày mốt, tôi sẽ chuyển ra ngoài.”
Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã trầm xuống, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt trở nên phức tạp, thế nhưng cậu vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng đi ra ngoài.
Sau khi nói những lời đó xong, Điềm Tâm cảm thấy như sức lực của mình đã bị rút mất một nửa, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Chị Trương đứng bên cạnh nghe thấy thì chẳng hiểu gì cả, chị hỏi: “Cô Lạc, cái gì mà chuyển với không chuyển chứ? Cô muốn rời khỏi đây sao?”
Điềm Tâm gật đầu.
“Cô Lạc, cô không thể chuyển đi đâu, ông chủ với bà chủ đều không ở đây, nếu cô cứ ra đi như vậy thì tôi chẳng có cách nào nói rõ ràng được, Cô Lạc, cô với cậu chủ có gây gổ thì gây gổ, nhưng chúng ta đừng hành động theo cảm tính có được không?” Chị Trương khuyên Điềm Tâm.
“Chị Trương, chị không cần lo, đến lúc đó ba mẹ em sẽ đến đón em, cũng sẽ giải thích rõ ràng với chú Trì và dì Trì…” Điềm Tâm nói xong thì đứng lên quay đầu nhìn chị ấy, “Chị Trương, phiền chị gọi điện thoại cho trường em được không, hôm nay em thấy khó chịu, muốn xin nghỉ một ngày ạ.”
Nói xong, Điềm Tâm uể oải đi lên lầu hai.
Thu dọn một chút rồi Điềm Tâm đi đưa bánh sandwich cho Lăng Dĩ Sóc.
Vừa vào phòng bệnh, cô phát hiện Lăng Dĩ Sóc đã có thể xuống giường đi lại, cậu ta đang khoanh tay trước ngực đứng tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Điềm Tâm đặt bánh sandwich lên đầu giường, sau đó nhìn người kia: “Sao anh lại xuống giường vậy? Nhanh lại đây nằm đi, anh không nên cử động nhiều.”
Lăng Dĩ Sóc quay đầu lại nhìn Điềm Tâm: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
Điềm Tâm thở dài, “Lăng Dĩ Sóc, lý do tôi quan tâm anh rất đơn giản, anh bị thế này là vì tôi, xuất phát từ trách nhiệm tối thiểu của một con người nên tôi mới quan tâm đến anh, trừ điều đó ra thì chẳng còn nguyên nhân nào khác.”
Lăng Dĩ Sóc cong môi, “Cô nói chuyện thẳng thắn như vậy, không sợ tôi đau lòng à?”
Điềm Tâm vô tội chớp mắt, “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Hơn nữa bởi vì chuyện này mà mình với Trì Nguyên Dã hoàn toàn trở mặt với nhau, Điềm Tâm chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy rất uất ức rồi.
Đối mặt với câu nói gọn gàng dứt khoát của Điềm Tâm, Lăng Dĩ Sóc không hề có dáng vẻ đau thương một chút nào, cậu ta nằm xuống rồi ăn bánh sandwich Điềm Tâm mang tới với tâm trạng khá vui vẻ.
“Lăng Dĩ Sóc, anh thật sự không thông báo với người nhà của mình sao, dù sao xảy ra tai nạn xe cũng chẳng phải là chuyện nhỏ.”
Tay Lăng Dĩ Sóc hơi ngừng lại, cậu ta hờ hững mở miệng, “Không cần, tôi không muốn bọn họ lo lắng.”
Nói xong cậu ta lại dí dỏm nhìn Điềm Tâm, “Vả lại, có cô ở bên cạnh tôi là đủ rồi.”
Điềm Tâm mấp máy môi, thẳng thắn vạch trần anh ta: “Lăng Dĩ Sóc, từ trước đến giờ anh chưa từng thích tôi đúng không? Cho nên anh tiếp cận tôi, tỏ tình với tôi, làm bộ như thích tôi, tất cả đều để trả thù Trì Nguyên Dã nhỉ?”
Lăng Dĩ Sóc kinh ngạc nhìn Điềm Tâm nhưng không hề phản bác lại.
Điềm Tâm cười khổ, “Anh không thấy tôi rất vô tội sao? Tự nhiên lại bị kẹp ở giữa hai người… Nếu như anh muốn trả thù Trì Nguyên Dã thì thành công rồi đấy, bây giờ tôi với cậu ấy đã không còn quan hệ gì với nhau nữa, sau này anh không cần phải giả bộ làm ra vẻ thích tôi cho cậu ấy xem nữa đâu, bởi vì mấy chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.”
Lăng Dĩ Sóc buông bánh sandwich xuống, im lặng không lên tiếng.
Điềm Tâm đứng lên, “Được rồi, anh nên nghỉ ngơi cho tốt vào, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”