Editor: Nguyetmai
Lão già này cứ há mồm ngậm miệng là lại tiền tiền tiền.
Tô Khả Nhi nhíu mày, cẩn thận dè dặt ôm lấy Trì Nguyên Dã: "Trước tiên cậu đặt Trì thiếu lên giường giúp cháu đã."
An Hạo nhún vai, "Được được được, cậu nghe lời cháu."
Hai người cùng khiêng Trì Nguyên Dã, đặt cậu trở lại giường, An Hạo thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi bên mép giường, chìa tay ra, "Đưa cho cậu đi."
Tô Khả Nhi ngồi đối diện An Hạo, đan hai tay trước ngực, thương lượng cùng ông ta, "Cậu, món đồ khi trước cháu nhờ cậu mua đâu?"
An Hạo lại vẫy vẫy tay, "Cháu đưa tiền cho cậu trước đã."
Tô Khả Nhi cạn lời, bĩu môi, "Chẳng lẽ cháu lại thiếu phần cậu sao? Tiền của cậu cháu đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần cậu đưa đồ cháu sẽ trả tiền cậu ngay."
"Trẻ ranh lắm chuyện." An Hạo lầm bầm một tiếng, lấy ra một lọ thuốc từ trong túi áo, ném thẳng cho Tô Khả Nhi, "Chính là thứ này, cháu rắc thuốc vào nước hoặc thức ăn rồi cho Trì thiếu nhà cháu ăn, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta coi như đã hoàn thành được một nửa rồi."
Tô Khả Nhi cầm gói thuốc, mím môi, tay nắm thật chặt.
"Cháu đừng quên lời hứa của cháu với cậu, một khi cháu được lên làm Trì thiếu phu nhân thì phải lập tức đưa cậu năm triệu!" An Hạo là dạng người không chịu thiệt thòi, nhìn Tô Khả Nhi nhắc nhở thêm lần nữa.
"Cháu biết rồi cháu biết rồi." Tô Khả Nhi mất kiên nhẫn phất tay, rút một tấm thẻ ngân hàng ra, "Trong thẻ này có một trăm nghìn tệ, cậu cầm trước đi, tìm vùng nông thôn nào mà trốn, đợi đến khi cháu mẹ tròn con vuông, ngồi vững vị trí Trì thiếu phu nhân thì cậu lại trở về đây!"
"Cái gì? Chỉ có một trăm nghìn thôi? Cháu muốn cầm một trăm nghìn đuổi cậu đi hả?" An Hạo không vừa lòng, cất giọng nói.
"Vậy cậu còn muốn thế nào nữa? Đây đã là toàn bộ tài sản của cháu rồi, cậu cầm trước đi, làm người không thể chỉ chăm chăm nhìn lợi ích trước mắt được!"
An Hạo đảo mắt một vòng, cũng đúng, nếu về sau con nhóc chết tiệt này có thể thật sự trở thành Trì thiếu phu nhân của nhà họ Trì, vậy món tiền năm triệu kia sẽ tới tay ông ta, những ngày tháng tươi đẹp của An Hạo cũng chuẩn bị mở ra!
Nghĩ tới đây, An Hạo đứng lên, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng bỏ vào túi áo, "OK, cậu tạm tin cháu một lần."
Nói xong, ông ta quay người bỏ đi, "Cậu không quấy rầy đêm mặn nồng của cháu và Trì thiếu nữa, cậu đi trước đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cậu!"
"Chờ đã!" Tô Khả Nhi đột nhiên gọi ông ta lại.
"Lại có chuyện gì nữa?"
Tô Khả Nhi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cô ta trầm giọng nói, "Giờ vẫn còn là ban ngày, rất nguy hiểm, cậu chờ đến tối không có người hẵng ra ngoài, nhớ kỹ, phải rời thành phố A ngay trong đêm, chuyện còn chưa thành công thì không được trở lại. Cậu đã nghe rõ chưa?"
"Rồi rồi rồi, cháu nói thế nào thì là thế đó." An Hạo bị con nhóc con dạy dỗ đến sững người, tâm phục khẩu phục ngồi lại.
Tô Khả Nhi siết chặt gói thuốc, cúi đầu nhìn Trì Nguyên Dã, vì thực hiện được ý đồ mà cong cong khóe miệng.
Chỉ cần có gói thuốc này, Tô Khả Nhi không tin Trì thiếu sẽ không đụng vào cô ta.
Dù có là một người đàn ông có khả năng kiềm chế mạnh mẽ đi chăng nữa thì dưới tác dụng của thuốc cũng sẽ không chống cự được bao lâu!
Tối nay, tối nay cô có thể hòa làm một với Trì thiếu rồi...
Nghĩ tới đây, Tô Khả Nhi hưng phấn tới mức không kiềm chế nổi cảm xúc.
Khóe miệng cô ta không kiểm soát được mà cong lên, ngay sau đó Tô Khả Nhi bèn đứng dậy, "Trì thiếu sắp tỉnh rồi... Cháu đi chuẩn bị trước, làm một chút đồ ăn."
Tô Khả Nhi quay đầu, dịu dàng nhìn Trì Nguyên Dã rồi nhanh chân bước ra ngoài.