Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã ghét bỏ hất tay cô ta ra, "Cút ngay!"
Tô Khả Nhi ra sức lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định, "Không, anh không thể đi."
Đồ điên này!
Vẻ ghét bỏ trên gương mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã càng thêm rõ ràng, cậu tàn nhẫn đá văng Tô Khả Nhi, "Cô cút ngay đi cho tôi!"
Tô Khả Nhi bị đạp tới xanh mặt, cả người toát mồ hôi lạnh, cuối cùng cô ta ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất không đứng lên nổi.
Tay Trì Nguyên Dã vẫn còn đang bị trói, cậu đứng trước cửa phòng mà không tìm được cách thoát ra.
Sh*t!
Cậu lại tức giận đạp cửa, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Khả Nhi, "Này, cô mau mở cửa ra cho tôi!"
Mở cửa?
Tô Khả Nhi lắc đầu lia lịa, không được, cô ta không thể để Trì thiếu đi mất như vậy được!
Trì thiếu là của cô ta, cô ta không cho phép!
Thấy Tô Khả Nhi không chịu mở cửa, Trì Nguyên Dã tức giận tới phát điên, đôi chân thon dài lạnh lùng sải bước về phía Tô Khả Nhi, "Tôi nhắc lại lần cuối cùng, mở cửa ra!"
Cậu vừa dứt lời, lại có người từ bên ngoài đẩy cửa phòng ngủ ra thật!
Trì Nguyên Dã cắn chặt hàm, đưa mắt nhìn lại.
Tô Khả Nhi cũng vô cùng sợ hãi, hoảng hốt ngẩng đầu.
Chỉ thấy có một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi đang đứng ngoài cửa.
Người đàn ông này lùn tịt thấp bé, cả đầu trọc lốc, trông dáng vẻ vô cùng lấm lét gian xảo, đáy mắt hiện rõ vẻ toan tính.
Thấy người đến là An Hạo, cậu ruột mình, lúc này Tô Khả Nhi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Khả Nhi, cháu không sao chứ?" An Hạo cất giọng hỏi.
Trì Nguyên Dã cau mày, lạnh lùng liếc nhìn An Hạo, bước chân định rời khỏi phòng.
"Cậu, cậu mau ngăn Trì thiếu lại, đừng để anh ấy rời khỏi đây!" Tô Khả Nhi vội vàng mở miệng.
An Hạo nhìn chằm chằm Trì Nguyên Dã rồi cười với cậu, "Trì thiếu, xin lỗi cậu!"
"Nếu không muốn chết thì tránh ra ngay cho tôi..." Trì Nguyên Dã còn chưa dứt lời, An Hạo đã đột nhiên châm một kim vào tay cậu.
Hai kẻ khốn kiếp này!
Câu chửi thề còn chưa thốt ra miệng, Trì Nguyên Dã đã ngã xuống đất.
"Cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi à?!" Tô Khả Nhi sợ hãi, lồm cồm vừa chạy vừa bò về phía Trì Nguyên Dã, quay đầu giận dữ thét lên với An Hạo.
Miệng An Hạo lúc này còn ngậm một chiếc tăm xỉa răng, ông ta liếc mắt một cái, cà lơ phất phơ mở miệng, "Ái chà, cháu đau lòng à? Đừng lo, cậu chỉ dùng chút thuốc an thần thông thường thôi, chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn Trì thiếu chạy mất? Đáng ra cháu phải cảm ơn cậu mới đúng, lại còn gào ầm ĩ với cậu, đúng là làm việc tốt không được báo đáp!"
An Hạo luôn vô cùng cảnh giác, có lẽ do làm nhiều chuyện xấu, mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, luôn chuẩn bị sẵn những vật như vậy để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Thuốc an thần? Hóa ra chỉ là thuốc an thần.
Tô Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, ôm Trì Nguyên Dã đã nhắm nghiền mắt hôn mê, đột nhiên cô ta muốn bật khóc, trong lòng dâng lên một loại cảm giác lo được lo mất.
An Hạo nhìn Tô Khả Nhi đang ôm chặt lấy Trì Nguyên Dã không buông với ánh mắt hơi có phần ghét bỏ, nhấc chiếc ghế bị Trì Nguyên Dã đá văng trên sàn nhà lên, ngồi bắt chéo hai chân, "Thôi được rồi, được rồi, cháu đừng có sến súa nữa, chúng ta bàn bạc chuyện quan trọng trước đã."
Tô Khả Nhi lau giọt lệ trên khóe mắt, trừng trừng nhìn An Hạo, "Cậu tới đây làm gì? Cậu có biết bọn Lạc Điềm Tâm đã bắt đầu nghi ngờ cháu rồi không, nếu nghi ngờ cháu rất có thể bọn họ cũng đã tìm hiểu về cậu, sau này cậu phải cẩn thận một chút, đừng có tới chỗ cháu nữa!"
"Ồ, không ngờ cháu gái cậu lại cảnh giác như vậy!" An Hạo cười xấu xa, đung đưa đôi chân, "Cậu đến tìm cháu đương nhiên là để lấy tiền, mau lên, đưa tiền cho cậu!"