Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã dụi điếu thuốc trong tay, mở cửa biệt thự bước vào. Lúc đi ngang qua phòng Điềm Tâm, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, lặng lẽ mở cửa phòng cô ra.
Trong phòng hoàn toàn yên ắng, ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, phác hoạ nên toàn bộ bố cục trong phòng.
Căn phòng được con nhóc thối này dọn dẹp rất sạch sẽ, trên chiếc giường đơn, chăn được gấp ngay ngắn đặt ngay đầu giường.
Khoan đã, con nhóc tiểu học kia đi đâu rồi?
Không hiểu sao Trì Nguyên Dã bỗng thấy lòng không yên, cậu bật đèn trong phòng, sải đôi chân dài bước vào trong.
Trong phòng, trống không.
Chết tiệt, cô ấy đi đâu rồi? Đã muộn thế này mà vẫn chưa về nhà?
Gan cô ấy to lên rồi hả? Lại dám đi đêm không về?
Trì Nguyên Dã siết chặt tay, cơn giận bùng lên trong đôi mắt đen nhánh, cậu móc điện thoại ra, đang định ấn nút gọi thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói.
“Trì thiếu?”
Trì Nguyên Dã quay đầu lại, phát hiện là nữ giúp việc trong nhà, người này phụ trách công việc trong nhà họ Trì cùng với chị Trương.
“Trì thiếu đang tìm cô Lạc phải không?” Nữ giúp việc hỏi.
Trì Nguyên Dã ngạo nghễ nhìn bà ta, “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Lúc chiều cô Lạc đã thu dọn hành lý chuyển đi rồi.” Nữ giúp việc thành thực nói.
“Cái gì? Chuyển đi?” Trì Nguyên Dã kinh hãi, thế nào gọi là thu dọn hành lý chuyển đi? Cô ấy chuyển đi đâu?
“Vâng, cô Lạc nói thời gian này cô ấy sẽ ở nhà họ Kim, để tiện giúp Kim tiểu thư chăm sóc cho Kim thiếu, còn nữa... cô Lạc nhờ tôi chuyển lá thư này cho cậu.” Nói xong, nữ giúp việc đưa một lá thư cho Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã cướp lấy lá thư, nhìn qua liền thấy bên trên viết mấy hàng chữ: Trì Nguyên Dã, em đi đây, để khỏi khó xử, xin anh đừng đến tìm em, trong những ngày này hãy giữ khoảng cách với em. Em không muốn nói chuyện với anh nữa, bây giờ em chỉ muốn ở bên Dạ thôi.
Chỉ trong nháy mắt, lửa giận bao trùm khắp toàn thân Trì Nguyên Dã, thiêu đốt từ đầu đến chân.
Ha ha, đừng đi tìm cô nữa?
Cô ấy không muốn nói chuyện với mình?
Lạc Điềm Tâm, em khá lắm, thật sự nói được làm được!
Em thắng! Thắng hoàn toàn!
Trì Nguyên Dã cười lạnh, xé nát bức thư thành mấy mảnh rồi ném thẳng vào thùng rác.
Nhưng vẫn chưa nguôi giận, cậu lại đạp mạnh thêm mấy cái, thùng rác liền cứ thế biến dạng.
Trì Nguyên Dã nắm chặt tay, gương mặt tuấn tú sa sầm, nửa mặt trên giăng đầy mây đen, cả người toả ra hơi thở lạnh như băng, khiến người khác không rét mà run.
Cậu muốn bước ra ngoài, thấy nữ giúp việc còn đứng chặn ở cửa thì môi mỏng hé mở, khó chịu phun ra hai chữ, “Cút ngay!”
“Dạ, vâng, vâng...” Nữ giúp việc vội vàng tránh đường, hoảng sợ đến tái cả mặt.
Bởi vì lúc này cậu chủ thật sự quá đáng sợ!
Bà ta bỗng cảm thấy hối hận vì đã để Cố Dĩ Phong mua chuộc, đưa thư giả cho cậu chủ xem.
Nếu Trì thiếu biết lá thư cậu ấy vừa đọc là giả, căn bản không phải của cô Lạc để lại, mà là cái bẫy Cố Dĩ Phong bày ra cho Trì thiếu và cô Lạc rơi vào, để chia rẽ tình cảm của hai người ấy, nếu những chuyện này đều bị Trì thiếu biết được, thì bà ta...
Nữ giúp việc không dám nghĩ tiếp nữa, trán rịn mồ hôi, bà ta ôm cánh tay, đi về phòng của mình ở tầng một.