Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm và Thất Tịch ngủ chung một giường, hai người nhỏ giọng tâm sự rất nhiều chuyện giữa con gái với nhau, mãi đến nửa đêm, hai cô gái mới mơ màng ngủ mất.
Hôm sau.
Điềm Tâm ngủ đến đau cả đầu, day trán ngồi dậy.
Không biết là từ lúc nào mà cô đã quen thuộc với nhà họ Trì nhỉ?
Vừa đổi sang chỗ khác là không tài nào ngủ ngon giấc, cả đêm cứ mơ mơ màng màng.
“Điềm Tâm, bữa sáng cậu muốn ăn gì? Để mình xuống bảo người giúp việc làm.” Thất Tịch đã rửa mặt, thay đồng phục xong, híp mắt cười với Điềm Tâm.
Điềm Tâm cười, “Gì cũng được, mình ăn giống cậu, cậu ăn gì mình ăn nấy.”
“Được, hôm nay ăn bữa sáng kiểu Tây nhé, mình xuống bảo người giúp việc nấu, cậu nhanh lên nha…”
“Ừ ừ biết rồi.” Điềm Tâm nói xong liền vén chăn ngồi dậy.
Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô phải đến bệnh viện thăm Dạ và ba mẹ trước, sau đó sẽ đến trường với Thất Tịch.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, nhưng từ sau khi ba mẹ bị tai nạn thì hầu như cô chưa từng đến trường.
Chậc, cứ theo đà này, chắc chắn học kỳ này cô sẽ phải thi lại mất.
Điềm Tâm vội vàng thay đồng phục, rửa mặt rồi cầm cặp sách trên bàn chạy xuống tầng một.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra.
Điện thoại không có lấy một cuộc gọi, một tin nhắn nào.
Biết cô rời khỏi nhà họ Trì… mà Trì Nguyên Dã lại lạnh nhạt thế ư?
Chuyện này... không giống tính cách của anh ấy lắm thì phải?
Cứ tưởng sau khi biết chuyện, Trì Nguyên Dã sẽ làm ầm lên, sẽ tức giận chất vấn, không ngờ anh ấy lại im lặng không nói gì.
“Lạc Điềm Tâm, chính mày muốn rời khỏi nhà họ Trì, bây giờ mày còn mong đợi gì nữa đây?” Điềm Tâm cười khổ, bỏ điện thoại vào trong cặp.
***
Trước bàn ăn kiểu Âu thật lớn.
“Điềm Tâm, có cậu ở bên mình thật tuyệt. Mình không hề thấy cô đơn chút nào.” Thất Tịch cắn một miếng bánh mì, nhồm nhoàm nói.
Điềm Tâm cười, “Mình cũng vậy, thật tốt khi được gặp cậu.”
Hai cô gái nhìn nhau cười.
Ăn sáng xong, Điềm Tâm tự mình xuống bếp làm một phần đồ ăn sáng cho Kim Thánh Dạ, sau khi xếp gọn vào hộp, cô liền cùng Thất Tịch đến bệnh viện.
Thất Tịch đến phòng bệnh của Dạ, còn Điềm Tâm qua phòng bệnh thăm ba mẹ trước, cô ở bên ba mẹ một lúc rồi mới đi sang phòng Kim Thánh Dạ.
Vừa vào cửa, Điềm Tâm liền thấy Kim Thánh Dạ đang an tĩnh dựa vào đầu giường, vẻ mặt thật ôn hoà.
“Dạ, anh ăn sáng chưa? Hương vị thế nào?” Điềm Tâm gượng cười bước tới.
Dạ mỉm cười, “Điềm Tâm, bữa sáng này là em tự nấu à? Rất ngon.”
“Vậy thì tốt, mai em lại nấu cho anh.”
Kim Thánh Dạ nghiêng tai lắng nghe, “Nguyên Dã đâu? Sao không đi cùng với em?”
Trước đây đều là Điềm Tâm và Nguyên Dã cùng đến thăm cậu, hôm nay sao thế?
Nụ cười trên mặt Điềm Tâm hơi cứng lại, “À... Hôm nay em không đi cùng anh ấy, em đi cùng Thất Tịch.”
Kim Thánh Dạ hơi kinh ngạc, đúng lúc này bác sĩ đến kiểm tra tình hình sức khỏe hôm nay của cậu, Thất Tịch đeo cặp sách lên vai, “Anh, em với Điềm Tâm đi học trước đây.”
Điềm Tâm cũng nói theo, “Dạ, tan học bọn em lại đến thăm anh.”
“Đi đường cẩn thận nhé, trường sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Hai cô nhóc các em, phải cố lên đấy.” Kim Thánh Dạ dịu dàng nhắc nhở.
“Ây da biết rồi biết rồi, em sẽ cố gắng, sẽ không để ông anh học giỏi của em bị mất mặt đâu!” Thất Tịch lè lưỡi, kéo tay Điềm Tâm ra khỏi phòng.