Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm ngồi trên xe của nhà họ Kim, chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cảm thán, “Thất Tịch, mình cảm thấy như đã lâu lắm rồi không đến trường, cảm thấy gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật kỳ lạ, sao lại có cảm giác như đã cách cả một đời.”
Thất Tịch đang nhắn tin WeChat cho Hàn Hữu Thần, “Mình cũng thấy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, bài tập phải làm thật là nhiều, ôi.”
Đúng vậy, phải làm nhiều bài tập quá, chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, kỳ thi này chính là một trận ác chiến /(ㄒoㄒ)/~~
“Đúng rồi, Điềm Tâm, mình có mượn vở ghi của anh mình, cậu muốn xem không? Vở ghi của anh mình còn đầy đủ hơn sách tham khảo bán bên ngoài nữa. Mình vừa ôn xong toán lớp mười, cậu muốn xem không?”
“Có có, mình muốn.” Điềm Tâm vội vàng gật đầu.
Vừa nói xong, tài xế đã chậm rãi dừng xe lại, đưa mắt nhìn Thất Tịch qua gương chiếu hậu, “Cô chủ, đến trường rồi.”
Thất Tịch đáp một tiếng rồi kéo tay Điềm Tâm, “Đi, để mình đi lấy vở ghi rồi đưa cho cậu.”
“Lấy ở đâu vậy? Lớp cậu à?” Điềm Tâm để mặc Thất Tịch kéo mình đi.
Ai ngờ Thất Tịch lại lôi cô về phía Hội học sinh, “Không phải, ở trên bàn làm việc chỗ Hội học sinh, lần trước đi họp mình để quên ở đó.”
Hội học sinh...
Điềm Tâm sững sờ, trong Hội học sinh có Trì Nguyên Dã.
Nghĩ đến đây, Điềm Tâm lập tức dừng bước.
“Sao vậy?” Thất Tịch quay lại, nhìn Điềm Tâm đầy khó hiểu.
“Mình, mình không lên đó đâu, mình chờ cậu ở đây nha.”
“Ây da, ở đây lạnh lắm, cậu lên với mình đi.”
Điềm Tâm lắc đầu, hơi lùi ra sau, “Mình không lên đâu, Thất Tịch, cậu quên rồi à, lần trước Trì Nguyên Dã đã cách chức của mình trong Hội học sinh, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại, với thân phận hiện giờ của mình... không nên tùy tiện bước vào Hội học sinh, mình sẽ đợi cậu ở đây!”
Thất Tịch thấy Điềm Tâm kiên trì như vậy thì đáp, “Thôi được, mình đi nhanh về nhanh, cậu chờ mình một lát.”
Dứt lời, cô ấy quay đầu chạy đi.
Điềm Tâm đứng một mình trước Hội học sinh, buồn chán rũ mắt, chân đá đá xuống đất.
Bỗng phía sau lưng truyền đến tiếng xe thể thao ầm ầm.
Điềm Tâm ngây người, cô nâng mắt lên nhìn, liền thấy xe của Trì Nguyên Dã đang từ xa tiến lại.
Thôi xong rồi, là Trì Nguyên Dã?
Nhịp tim Điềm Tâm bỗng tăng mạnh, đột nhiên lại không biết phải làm sau, chần chừ đi tới đi lui, không biết phải trốn vào đâu.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã cứ thế lái xe lướt qua Điềm Tâm, giống như không nhìn thấy cô vậy.
Hoàn toàn làm lơ Điềm Tâm...
Cô mờ mịt đứng ở cửa Hội học sinh, trong chớp mắt này, cô cảm giác như suýt nữa đã quên cả việc hô hấp.
Sau khi đậu xe, Trì Nguyên Dã mở cửa, lạnh lùng đi ra.
Điềm Tâm không kìm được mà liếc trộm cậu.
Hôm nay Trì Nguyên Dã mặc đồng phục màu đen của Hội học sinh, càng làm tôn lên dáng người cao gầy của cậu.
Cậu mím môi, đường nét gương mặt sắc nét, đôi mắt như một hồ nước sâu không thấy đáy, chỉ cần vừa liếc nhìn, đã khiến người ta bất giác sa lầy.
Cậu… cậu đang bước về phía cô!
Ơ, sao cô lại thấy căng thẳng đến vậy? Trái tim như sắp vọt lên cả cổ họng.
Điềm Tâm bất an cúi đầu.
Bước chân khiến nhịp tim cô nảy lên đã vững vàng đến ngay trước mặt.