Editor: Nguyetmai
“Lạc Điềm Tâm, tôi đếm tới ba, nếu cô còn không đi ra thì tự gánh lấy hậu quả!” Giọng nói ngông cuồng của Trì Nguyên Dã vẫn cứ cố chấp bay vào trong phòng.
“Một, hai…”
Tiếng “ba” còn chưa được nói ra thì cửa phòng của Điềm Tâm đã được mở ra từ bên trong.
Được được được, cô thừa nhận bây giờ cô không đấu lại Trì Nguyên Dã. Đợi đến lúc hủy bỏ giao ước, xem cô chỉnh tên ác ma này như thế nào!
Điềm Tâm mím môi, dáng vẻ nghiêm túc bước ra ngoài. Cô cũng chẳng thèm nhìn Trì Nguyên Dã lấy một lần, chỉ vòng qua người cậu đi xuống lầu một.
Thế mà Trì Nguyên Dã… lại bị con nhóc tiểu học làm lơ?
Cằm của Trì Nguyên Dã căng cứng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, con ngươi màu đá obsidian như có ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Cậu cất bước đuổi theo cô.
Điềm Tâm nhớ tới mình còn chưa ăn tối, thế nên cô mở tủ lạnh ra, khoanh tay trước ngực nhìn trong tủ lạnh, thầm suy tính nên nấu món gì.
Trong tủ lạnh, thức ăn mà người giúp việc trước là chị Trương để lại đã bị ăn mất một phần năm rồi, bây giờ không còn bao nhiêu thứ có thể ăn được. Xem ra ngày mai cần đến siêu thị một chuyến, phải mua rau với thức ăn cất trong tủ lạnh.
Không còn cách nào khác, hôm nay đành phải nấu chút mì sợi ăn vậy.
Suy nghĩ xong, Điềm Tâm lấy mì sợi, trứng gà, khoai tây, rau cải trong tủ lạnh ra, sau đó cô xoay người đi tới trước bệ bếp trong phòng bếp, lấy cái thớt ra, chuẩn bị rửa rồi thái rau cải.
Trì Nguyên Dã im lặng đi vào giống như một hồn ma, khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tủ lạnh, đôi mắt thăm thẳm nhìn sườn mặt của Điềm Tâm.
Cô đang rũ mi chăm chú cắt thức ăn trên thớt, đôi môi mê người hơi cong lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn ngập sự nghiêm túc.
Mới vừa rồi bị Trì Nguyên Dã uy hiếp nên Điềm Tâm vội vàng đi xuống lầu, tóc cũng chưa kịp buộc lại, thế nên khi cô cúi đầu xuống, những sợi tóc phía sau nghịch ngợm chạy đến bên tai. Điềm Tâm lại lười đến phòng khách lấy dây buộc tóc, thế nên chẳng thể làm gì khác hơn là liên tục vén tóc lên.
Một chiếc dây thun màu đen chợt hiện lên trước mắt, Trì Nguyên Dã ghét bỏ nhìn cô: “Buộc tóc của cô lại đi!”
Cứ mải hất tóc như thế, cô không sợ bị choáng váng đầu óc à?
Điềm Tâm không nói tiếng nào, thờ ơ nhìn ngón tay xương khớp rõ ràng của cậu.
Trì Nguyên Dã bị ngó lơ nên vô cùng khó chịu. Cậu cau mày tức giận nhìn chằm chằm cô, “Lạc Điềm Tâm, cô có ý gì vậy? Xem tôi là không khí sao?”
“Ý của tôi là không muốn nói chuyện với cậu. Trì Nguyên Dã, coi như là tôi cầu xin cậu được không, trừ lúc giao việc cho tôi, những khi khác thì cách xa tôi một chút, cảm ơn!” Điềm Tâm phồng má, càng nói càng tức giận, tiếng cắt khoai tây vang lên thật to.
Nhớ tới khi sáng Trì Nguyên Dã không biết phân biệt phải trái dùng từ “dụ dỗ” để sỉ nhục mình, Điềm Tâm liền vô cùng tức giận.
Tên ác ma mồm miệng độc ác này, có biết hai chữ đó thật sự làm cô tổn thương không hả?
Trì Nguyên Dã bị câu nói “những khi khác thì cách xa tôi một chút” chọc giận, vẻ hung ác nham hiểm xuất hiện trên gương mặt đẹp trai, khóe môi đột nhiên cong lên thành nụ cười lạnh, hờ hững nói: “Lạc Điềm Tâm, cô thắng rồi! Tôi bị điên mới có thể quan tâm chuyện cô gần gũi với Lăng Dĩ Sóc!”
Sau khi bực tức hét xong mấy lời này, Trì Nguyên Dã cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cửa lớn của biệt thự bị Trì Nguyên Dã đóng lại một tiếng vô cùng vang dội…
Điềm Tâm ngơ ngác chớp mắt.
Trì Nguyên Dã vừa nói gì cơ? Cậu ta để ý việc mình lại gần Lăng Dĩ Sóc?
Cậu ta… để ý đến việc mình đến gần bạn nam khác sao?
Rốt cuộc mấy lời này của Trì Nguyên Dã… có ý gì?