Editor: Nguyetmai
Lại là Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm hất cằm lên rồi hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu nữa mà đi vòng qua xe cậu.
Trì Nguyên Dã thấy Điềm Tâm không chú ý đến mình thì khuôn mặt lập tức sầm xuống. Ngay sau đó, cậu mở cửa xe ra, đôi chân thon dài bước xuống, đi tới mấy bước rồi tóm lấy cánh tay của Điềm Tâm.
Điềm Tâm còn chưa kịp hét lên thì cả người đã bị Trì Nguyên Dã khiêng lên.
Đúng thế! Cậu ấy khiêng cô trên vai giống như khiêng một bao gạo lớn vậy!
Cái đầu nhỏ của Điềm Tâm rũ xuống dưới, bởi vì máu dồn lại nên gương mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, động tác này đã thành công khiến bạn học xung quanh chú ý tới, mọi người rối rít quay đầu nhìn Điềm Tâm.
Thật là xấu hổ chết đi được!
“Trì Nguyên Dã, tên khốn kiếp nhà cậu, thả tôi xuống…” Điềm Tâm giãy giụa, liều mạng lắc lắc cơ thể của mình.
Trì Nguyên Dã mắt điếc tai ngơ, mặt không cảm xúc mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, rồi không chút khách sáo ném Điềm Tâm vào trong, sau đó cậu dùng sức đóng phịch cửa lại.
Tên khốn kiếp đáng chết này. Nhất định phải mạnh tay như vậy sao?
Điềm Tâm xoa xoa vai, quay đầu hung hăng trừng mắt với Trì Nguyên Dã đã ngồi lại vào vị trí lái xe.
Điềm Tâm không muốn chủ động nói chuyện với cậu, thế nên cứ yên lặng nhìn cậu chằm chằm.
Tố chất tâm lý của Trì Nguyên Dã rất tốt, đối mặt với sự tấn công bằng ánh mắt của Điềm Tâm, cậu chỉ thờ ơ kéo đai an toàn của mình ra, con ngươi đen như mực nhìn lướt qua Điềm Tâm, sau đó lại cúi người kéo đai an toàn cho cô, còn giúp cô thắt vào nữa.
Tiếp đó, cậu nhấn chân ga, xe thể thao giống như mũi tên rời khỏi cung, vèo một tiếng tăng tốc lao đi.
Dọc đường đi, hai người đều không nói gì cả, Điềm Tâm ôm ngực dựa hẳn vào chỗ ngồi mềm mại ở sau lưng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn cũng học theo vẻ không cảm xúc của Trì Nguyên Dã.
Hừ, tên quỷ đáng ghét, tên ác ma kiêu căng, tên khốn kiếp!
Điềm Tâm thầm mắng chửi Trì Nguyên Dã.
Còn Trì Nguyên Dã cũng thấy ngột ngạt, nhưng lại không trút ra, vẻ âm u dày đặc trên gương mặt đẹp trai.
Xe nhanh chóng lái vào biệt thự nhà họ Trì. Xe mới vừa dừng lại, Điềm Tâm cũng không quay đầu mà mở cửa xe ra, cô dùng sức sập mạnh cửa, sau đó đi vào nhà trước.
Sh*t!!
Trì Nguyên Dã khó chịu đập lên tay lái, cởi bỏ dây an toàn rồi theo sát ở phía sau.
Đợi đến khi Trì Nguyên Dã bước vào biệt thự thì Điềm Tâm đã đi lên lầu, nhốt mình ở trong phòng.
Con nhóc tiểu học đáng chết này!
Trì Nguyên Dã bực bội đến mức muốn đánh người! Cậu nhìn chiếc bình hoa cổ được đặt ở bên cạnh, càng nhìn càng không vừa mắt, thế là dứt khoát vung tay lên, món đồ cổ mang giá trị mấy trăm nghìn rơi nát bấy, mảnh vỡ văng đầy đất.
Đáng chết, con nhóc này càng ngày càng ương bướng rồi đúng không? Hả? Còn dám lên mặt với mình? Lấy tự tin với can đảm từ đâu vậy?!
Trì Nguyên Dã kìm nén lửa giận trong lòng, đút hai tay vào túi, rồi bước nhanh tới phòng của Điềm Tâm ở lầu hai, sau đó dùng chân đạp bịch bịch lên cánh cửa.
“Con nhóc chết tiệt, cô lăn ra đây cho tôi!”
Điềm Tâm mới vừa cầm bình giữ nhiệt HelloKitty lên uống một hớp nước, thì bị tiếng đạp cửa dã man kia làm cho sợ đến mức thiếu chút nữa là phun nước ra ngoài.
“Con nhóc tiểu học, cô đừng quên cô đang là nữ giúp việc của bản thiếu gia, cô còn phải tiếp tục làm việc cho tôi đấy. Bây giờ bản thiếu gia ra lệnh cho cô, lập tức lăn ra đây quét dọn cho tôi! Giặt quần áo! Nấu cơm nữa! Tóm lại không cho phép cô rảnh rỗi!”
Giọng nói kiêu ngạo không ai bì nổi truyền vào.
Điềm Tâm phồng má, che tai mình lại. Không nghe, không nghe, cô không nghe thấy gì cả!