Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 134: Chương 134: Làm bạn bè đi




Editor: Nguyetmai

Học sinh nam đeo kính đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi của mình lên, cẩn thận thăm dò: “Hội trưởng, anh với bạn học Lạc cãi nhau sao? Tôi thấy bình thường bạn học Lạc rất nghe lời của anh mà, vậy mà lần này lại có thể tranh chấp thẳng mặt với anh, có phải anh đã làm ra chuyện gì đó khiến cô ấy hoàn toàn nổi nóng hay là đau lòng không?”

Chuyện làm cô ta nổi nóng?

Tròng mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã rơi vào ngẫm nghĩ, chẳng lẽ vì mình hôn cô ta sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Trì Nguyên Dã càng xấu đi, con nhóc thối đáng chết đó có ý gì hả, chuyện mình hôn khiến cô ta nổi nóng với đau lòng?

“Hội... hội trưởng…” Bạn nam kia nhìn thấy vẻ mặt của Trì Nguyên Dã càng ngày càng khó coi thì yếu ớt mở miệng.

Trì Nguyên Dã trừng mắt nhìn cậu ta, “Lăn lăn lăn! Nói nhiều quá!”

Học sinh nam đeo kính tủi thân mếu môi, trả lời một tiếng rồi sợ chết khiếp chạy đi.

Trì Nguyên Dã khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa lên bàn làm việc, bắt chéo chân, ngón tay thon dài vuốt chiếc cằm tuyệt đẹp của mình, làm như có điều cần suy nghĩ.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ con nhóc tiểu học giận thật rồi sao?

Hừ, sao cô ta lại tức giận chứ? Con nhóc chết tiệt đó lại dám lôi lôi kéo kéo với tên con trai khác, người nên tức giận là mình mới đúng!

***

Nếu đã đồng ý với Quả Quả rồi thì Điềm Tâm quyết định không nên kéo dài chuyện này. Cô lập tức đi tìm Lăng Dĩ Sóc.

Cô chạy không kịp thở trở lại siêu thị vừa rồi, thế nhưng bóng dáng người kia đã sớm không còn nữa.

Điềm Tâm đi dọc theo con đường nhỏ mà Lăng Dĩ Sóc vừa rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng chơi bóng rổ truyền tới từ sân bóng ở không xa nơi này.

Sân bóng rổ này là sân bóng lâu đời của học viện, bởi thế có rất ít người tới đây chơi.

Điềm Tâm tò mò nhìn thì thấy Lăng Dĩ Sóc đang nhảy lên, ném một cú ba điểm đẹp mắt.

Ồ, khoan đã, kia là Lăng Dĩ Sóc sao?

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công mà!

Điềm Tâm vỗ vỗ gò má của mình rồi bày ra khuôn mặt tươi cười bước tới, “Hi, bạn học Lăng.”

Lăng Dĩ Sóc lạnh lùng liếc Điềm Tâm, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt lại, xoay người tiếp tục đập bóng rổ.

Điềm Tâm phát huy tinh thần bám riết không tha, tiếp tục vứt bỏ mặt mũi bước tới, chớp chớp đôi mắt to hỏi nhảm một câu: “Một mình anh chơi bóng sao?”

“…” Im lặng.

“Bạn học Lăng, nghe nói anh là học sinh trao đổi của Học viện Quý tộc Hoàng Gia à? Thế nào rồi? Có quen thuộc với học viện bọn tôi chưa? Học viện này có điểm nào khác học viện của anh không thế?”

“…” Từng đường nét trên gương mặt của Lăng Dĩ Sóc đều căng ra. Cậu nhảy lên, lại là một cú ném ba điểm, bóng rơi thẳng xuống dưới, ngay cả khung rổ cũng không chạm phải.

Móa nó, người này bị câm hay sao vậy? Sao cứ làm lơ cô mãi thế?

“Bạn học Lăng, anh đừng làm tôi sợ, anh thật sự không thấy được sự tồn tại của tôi sao?” Điềm Tâm yếu ớt hỏi.

Lăng Dĩ Sóc nghe vậy, rốt cuộc cũng có phản ứng, lạnh lùng liếc nhìn cô, “Cô muốn gì?”

Ba chữ lạnh như băng, giống như có trận mưa đá đập mạnh về phía Điềm Tâm.

Điềm Tâm ôm cánh tay của mình, gượng cười: “Không có, không có gì, bạn thân nhất của tôi cũng học ở Học viện Quý tộc Hoàng Gia, bởi vậy khi gặp anh tôi cảm thấy rất thân quen. Không bằng chúng ta làm bạn đi…”

Cô còn chưa nói hết lời, thì Lăng Dĩ Sóc đột nhiên vứt mạnh quả bóng xuống đất, khiến nó bắn lên thật cao.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, hình như cô là người bên cạnh Trì Nguyên Dã.” Lăng Dĩ Sóc lạnh lùng liếc Điềm Tâm.

Điềm Tâm sửng sốt.

“Tôi sẽ không làm bạn với bất cứ kẻ nào ở bên cạnh cậu ta.” Mặt Lăng Dĩ Sóc không chút thay đổi, sau khi nói xong thì ôm quả bóng của mình quay đầu bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.