Editor: Nguyetmai
Tại sao?
Rốt cuộc thiếu niên này có ân oán gì với Trì Nguyên Dã?
Điềm Tâm ngẩn ra, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiến lên vài bước, “Bạn học Lăng…”
Vừa dứt lời, Điềm Tâm cảm thấy bụng mình đột nhiên đau nhói, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng.
Không phải chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm trở nên tái nhợt. Cảm giác này là…
Ngày chịu khổ mỗi tháng của cô lại tới rồi!
Từ nhỏ Điềm Tâm đã thuộc thể hàn, thế cho nên mỗi lần ngày đèn đỏ tới thăm, cô đều đau đớn đến mức lăn ra đất.
Lúc đặc biệt nghiêm trọng, cô còn đau đến mức chẳng thể đứng thẳng người, không thể không đi truyền nước được.
Hu hu hu, ngày đèn đỏ đáng ghét!
Điềm Tâm ôm bụng mình lại, trong nháy mắt cô đau đến mức cắn chặt răng, xung quanh không hề có ai, cô buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lăng Dĩ Sóc, “Bạn học Lăng, anh, anh có thể đỡ tôi đến phòng y tế được không…”
Mỗi chữ Điềm Tâm nói ra đều mang theo vẻ yếu ớt.
Lăng Dĩ Sóc khựng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm, sau đó thờ ơ thu hồi ánh mắt lại, “Bỏ dáng vẻ hiện tại của cô đi, chiêu này không có tác dụng với tôi.”
Nói xong, cậu lạnh lùng bỏ đi.
Bỏ đi…
Đi…
Rồi…
Điềm Tâm kinh ngạc, trong phút chốc bị cậu ta làm cho nghẹn đến mức không thể thốt ra được câu nào, chỉ có thể đau khổ ôm bụng ngồi xổm xuống.
Không được, bụng đau quá rồi!
“Điềm Tâm…” Một giọng nói chần chừ truyền tới, Kim Thất Tịch và bạn học của mình mới mua thật nhiều đồ ăn vặt ở siêu thị trong trường học ra, thì trông thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sân bóng ở phía xa.
Điềm Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy mồ hôi ròng ròng lên.
“Thật sự là cậu sao? Cậu làm sao vậy?” Kim Thất Tịch ngưng lại, quay đầu nói với bạn mình, “Các cậu đi trước đi.”
Nói xong, cô đẩy toàn bộ đồ ăn vặt mình vừa mới mua được cho bọn họ, sau đó vội vã chạy tới.
“Cậu làm sao thế?” Thất Tịch đứng bên cạnh Điềm Tâm, lo lắng cất giọng hỏi.
Điềm Tâm kích động nước mắt lưng tròng, “Thất Tịch, có thể là mình tới ngày đèn đỏ rồi, đau bụng khó chịu lắm…”
“Mình đỡ cậu đến phòng y tế nghỉ ngơi!” Kim Thất Tịch không nói nhiều lời, gắng sức đỡ Điềm Tâm lên rồi đi về phía phòng y tế của trường học.
***
Trì Nguyên Dã dựa cả người lên chiếc ghế xoay trong văn phòng của hội trưởng, bắp đùi thon dài cũng đặt hết lên trên bàn làm việc, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn chiếc điện thoại đang nằm yên trên bàn.
Kim Thánh Dạ ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh xem tạp chí, thản nhiên lật qua trang, rồi ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã, giọng nói dịu dàng, “Nguyên Dã, rốt cuộc cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại làm gì vậy?”
Trì Nguyên Dã giống như chợt tỉnh, ho nhẹ một tiếng, đáy mắt thoáng qua vẻ không vui.
Con nhóc tiểu học đáng chết, thật sự muốn tạo phản sao?
Thời gian dài như vậy mà ngay cả điện thoại hay tin nhắn cũng không có!
Thế nào? Muốn chơi trò chiến tranh lạnh với mình sao?
Có phải cô muốn lên trời rồi không?
Trì Nguyên Dã mím đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng, khuôn mặt đẹp trai lộ ra cảm xúc âm u khó dò.
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Thánh Dạ đột nhiên vang lên, cậu nhận cuộc gọi, mấy giây sau thì đứng vụt dậy rồi đi ra ngoài.
“Sao vậy?” Trì Nguyên Dã khó hiểu nhìn cậu ta.
“Kim Thất Tịch mới gọi điện thoại cho tôi, nói là Điềm Tâm bị đau bụng vì lý do đặc biệt, hiện giờ đang nghỉ ngơi trong phòng y tế, tôi đi thăm cô ấy.” Kim Thánh Dạ vừa đi vừa khoác đồng phục màu đen của mình lên.
“Đau bụng vì lý do đặc biệt?” Trì Nguyên Dã lập tức nhảy xuống khỏi ghế, từng đường nét trên gương mặt đều trở nên căng thẳng, trong giọng nói cũng lộ ra sự lo lắng mà ngay cả cậu cũng không nhận ra được.