Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 136: Chương 136: Nói điểm chính




Editor: Nguyetmai

“Nếu bị đau bụng sao còn đi tới phòng y tế của trường chứ? Tôi lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện tư Quân Lâm, để bọn họ phái bác sĩ chuyên nghiệp người Anh tới khám cho cô ấy!” Trì Nguyên Dã nói xong thì cầm điện thoại lên, rũ mắt xuống xem danh bạ.

Kim Thánh Dạ có chút bất đắc dĩ, “Nguyên Dã này, không phải Thất Tịch đã nói rồi sao, là lý do đặc biệt, lý do đặc biệt của con gái.”

Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Trì Nguyên Dã khựng lại. Cậu kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngay sau đó chửi thề một tiếng, rồi quay khuôn mặt đẹp trai sang một bên, trên mặt còn thoáng qua vệt ửng đỏ không bình thường.

“Này, Nguyên Dã, muốn đi cùng không?” Kim Thánh Dạ quay đầu lại nhìn Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã bĩu môi, đút tay vào túi, gương mặt kiêu ngạo, “Con nhóc thối ấy có đau chết trong phòng bệnh cũng không liên quan đến tôi.”

Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Kim Thánh Dạ lắc lắc đầu, “Vậy tôi đi thăm cô ấy trước đây.”

Cửa phòng làm việc đóng lại, vẻ bình tĩnh do người nào đó cố gắng tạo ra sụp đổ trong nháy mắt.

Đáng chết, tới thời kỳ đặc biệt mỗi tháng của con gái thì nên làm gì đây? Làm sao mới có thể giúp con nhóc tiểu học không còn đau bụng nữa?

Trì Nguyên Dã đi tới đi lui trong phòng làm việc.

Một lúc lâu sau, cậu gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Trì, giọng điệu ngông cuồng kiêu ngạo: “A lô? Là tôi đây, con gái bị đau bụng do tình huống đặc biệt thì nên làm thế nào?”

Bác sĩ ở đầu dây bên kia hơi sững sờ, có chút không dám tin tưởng, “Cậu chủ, cậu nói cái gì thế?”

“Đáng chết, tai ông bị điếc rồi hả? Chính là việc mà tháng nào con gái cũng phải gặp vài ngày, còn bị đau bụng nữa ấy, tóm lại là ông mau nói đi!”

Trì Nguyên Dã càng nói càng mất tự nhiên, cuối cùng dứt khoát rống to lên.

Cho dù cách chiếc điện thoại nhưng bác sĩ vẫn cảm nhận được khí thế tàn ác của Trì Nguyên Dã. Ông không nhịn được mà run rẩy vai, vội vã trả lời: “Cậu chủ, tạm thời cậu đừng sốt ruột, theo tình huống cậu nói thì nhất định cô gái kia thuộc thể hàn, dấu hiện chủ yếu nhất của thể hàn là lúc có kinh nguyệt sẽ bị đau bụng dữ dội, thể hàn…”

“Nói, điểm, chính!” Trì Nguyên Dã nghiến chặt răng, gằn từng chữ.

Ai bảo ông ta phân tích mấy thứ đó chứ? Nói thẳng ra nên làm thế nào là được rồi!

“À, vâng, cậu chủ, loại tình huống này không có cách điều trị rõ ràng, chỉ có thể điều trị từ trong cuộc sống hằng ngày thôi. Trong lúc có kinh nguyệt, ăn táo đỏ nhiều hơn, uống trà đường đỏ, cũng có thể làm dịu cơn đau bụng… Tút tút tút.”

Bác sĩ mới nói được chừng đó thì Trì Nguyên Dã đã không khách sáo cúp điện thoại, sau đó cậu sải bước đi ra ngoài.

***

Trong phòng y tế của trường học.

Điềm Tâm đang uể oải tựa vào đầu giường, trên bụng là chiếc túi chườm nóng mà Thất Tịch đưa cho, cô cảm thấy hình như bụng mình đã khá hơn một chút rồi.

“Cậu thấy thế nào rồi?” Thất Tịch lo lắng nhìn Điềm Tâm.

“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi.” Điềm Tâm tươi cười với bạn mình.

Cốc cốc…

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.

“Anh, anh nhanh thật đấy.” Kim Thất Tịch đứng lên.

Kim Thánh Dạ cười nhẹ rồi bước vào trong, ánh mắt dịu dàng dừng trên người Điềm Tâm, “Sao rồi?”

Điềm Tâm chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui vào tường, tiểu Thất Tịch này, sao lại nói chuyện như vậy với con trai chứ.

“Cũng ổn ạ.” Điềm Tâm nhắm mắt trả lời.

Kim Thánh Dạ gật gật đầu, đưa bình giữ nhiệt cho Điềm Tâm, “Nghe nói uống cái này sẽ có ích, nhân lúc nó còn nóng thì uống chút đi.”

Trong bình giữ nhiệt trong suốt có nước ấm, mấy trái táo đỏ với cẩu kỷ tử.

Thật là một con người ấm áp.

Điềm Tâm nhận bình giữ nhiệt, rồi nhìn sườn mặt đẹp trai dịu dàng của Kim Thánh Dạ, nở nụ cười rực rỡ, “Cảm ơn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.