Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm bĩu môi, đi tới hỏi: “Rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì…”
Trì Nguyên Dã miễn cưỡng nhấc một mi mắt lên, nhàn nhã đáp: “Tôi đột nhiên thấy khát nước, cô đi mua cho tôi hai lon Coca đi.”
Cả người Điềm Tâm nghiêng ngả trong gió, cô hỏi lại với vẻ không thể tin được: “Cậu nói gì cơ?”
“Coca, hai lon.” Trì Nguyên Dã từ tốn trả lời, đôi môi mỏng mở ra đóng lại, nói từng chữ rõ ràng.
M* nó!
Điềm Tâm tức giận đạp một đạp lên thân cây to bên cạnh, giận dữ nhìn chằm chằm cậu, “Cậu vội vã gọi tôi ra đây là để sai tôi đi mua Coca cho cậu à?”
Trì Nguyên Dã giống như một vị vương giả tựa ở nơi đó, hùng hồn mở miệng: “Không thể sao?”
“Cậu…”
“Tôi cái gì mà tôi? Còn không mau đi nhanh?”
Điềm Tâm hậm hực nghiến chặt răng.
Lạc Điềm Tâm, bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh lại!
Lúc trước mình và Trì Nguyên Dã đã giao ước với nhau rồi, toàn bộ bài Tarot bảo bối của mình đều đang ở chỗ cậu ta, mỗi lần làm việc mà cậu sai sử, thì có thể cầm một lá Tarot về, đến khi nào mình lấy lại được toàn bộ các lá bài, thì giao ước sẽ hết giá trị.
Điềm Tâm suy nghĩ, sau một thời gian dài thì cô đã thành công chuộc về rất nhiều lá bài rồi. Nói cách khác, giao kèo giữa mình với tên ác ma này đã sắp kết thúc.
Có thể thoát khỏi cậu, không cần làm người hầu phải nghe cậu sai khiến nữa.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Điềm Tâm trở nên thoải mái không ít. Cô ngước mắt nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được, cậu chờ một lát, tôi lập tức đi mua đây.”
Học viện này rất lớn, Điềm Tâm lại rất ít khi đi dạo siêu thị, cho nên cô tìm thật lâu, thật vất vả mới thấy được kệ hàng nước, cô thở hổn hển chạy vào tìm Coca.
Bởi vì bây giờ đang là giờ học, cho nên trong siêu thị gần như không có học sinh nào cả.
Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp truyền tới từ bên kia kệ hàng, “Vâng, nơi này không tệ, tất cả đều khá tốt.”
Giọng nói của người nọ thật sự rất hay, trầm thấp khàn khàn, vừa nồng đậm như rượu vang trên trăm năm, vừa như tiếng đàn violon thầm thì trong căn phòng tăm tối.
Điềm Tâm không kìm được muốn nhìn xem người có thể phát ra giọng nói êm tai kia có dáng dấp như thế nào.
Nghĩ tới đây, Điềm Tâm lập tức đi tới cuối kệ hàng rồi nghiêng đầu nhìn lại.
Một thiếu niên có vóc người cao ngất đang đứng ở chỗ đó, đôi mắt trong suốt lạnh lùng sâu thẳm, lông mi thật dài hơi rũ xuống, tạo thành cái bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt đẹp trai, cả người lạnh như băng, vừa nói chuyện điện thoại vừa dùng ngón tay thon dài lựa Coca trước mặt.
Hình như thiếu niên này… là học sinh trao đổi, tên... Lăng Dĩ Sóc?
Điềm Tâm sửng sốt, ngay sau đó phát hiện ra hàng Coca ở phía bên đó, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Ơ? Là Coca kìa! Tìm được rồi!
Điềm Tâm vội vàng bước đi tới, vươn tay muốn lấy hai lon Coca xuống, ai ngờ nghe được câu nói tiếp theo của Lăng Dĩ Sóc, khiến cả người cô khựng lại.
“Anh thành thật khai báo đi, có phải anh thích Mộc Quả Quả kia rồi không hả?” Lăng Dĩ Sóc lấy Coca xuống xong rồi xoay người đi.
Mộc Quả Quả sao?
Là Quả Quả bạn của mình sao? Lăng Dĩ Sóc đang gọi điện thoại cho ai vậy chứ?
Điềm Tâm vội vàng lấy hai lon Coca xuống rồi đi theo sau Lăng Dĩ Sóc.
Sau khi thanh toán tiền xong, Lăng Dĩ Sóc thuận tay mở lon Coca ra, ngửa đầu uống một ngụm, rồi đi ra ngoài. Điềm Tâm theo sát phía sau cậu.
“Em biết rồi, anh à, tạm thời như vậy đi, em cúp máy đây.” Lăng Dĩ Sóc lạnh nhạt nói, kế tiếp ngắt điện thoại.
Điềm Tâm nghe mà cảm thấy mơ màng, rồi chợt bị ai đó đẩy cả người lên trên tường, giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ trên đỉnh đầu, “Cô đi theo tôi làm gì hả?”