Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm hô nhỏ một tiếng, cô vừa ngước mắt lên nhìn, liền rơi vào trong một hồ sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của Lăng Dĩ Sóc vẫn cứ rét lạnh nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm.
Điềm Tâm hoảng sợ trong lòng, vô thức lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có…”
“Không có sao?” Lăng Dĩ Sóc mang theo vẻ nguy hiểm híp mắt lại, cậu lạnh lùng cười rồi vạch trần Điềm Tâm không chút nương tay, “Từ lúc nãy đã bám theo tôi tới nơi này, còn nói không có à?”
Ôi mẹ ơi, bị phát hiện mất rồi!
Điềm Tâm cười khan mấy tiếng, đột nhiên chớp chớp đôi mắt to, giơ ngón tay chỉ lên trời, “Nhìn kìa, có máy bay!”
Lăng Dĩ Sóc không hề nhúc nhích…
Trời ơi, sao cậu ta lại không bị mắc mưu nhỉ?
Trong thoáng chốc, Điềm Tâm quýnh quáng hết cả lên…
Đột nhiên có một giọng nói âm trầm truyền đến từ bên cạnh, “Con nhóc tiểu học, cô đang làm gì vậy?”
Điềm Tâm chợt lạnh sống lưng, cứng nhắc quay đầu nhỏ của mình lại, nhìn thấy Trì Nguyên Dã đang mang theo vẻ tức giận hung ác, đút hai tay vào túi, đứng ở một nơi không xa.
Cô nhìn lại mình, vào giờ phút này, cô đang bị Lăng Dĩ Sóc dùng một tay cố định ở trên tường, động tác vô cùng mờ ám.
Ôi trời ơi!!
Điềm Tâm như đứa trẻ làm chuyện sai, cuống quýt đẩy Lăng Dĩ Sóc ra, lắp bắp nhìn về phía Trì Nguyên Dã, “Không, không phải vậy, cậu hãy nghe tôi nói…”
“Cô còn không mau lăn lại đây cho tôi!” Giọng nói vô cùng gắt gỏng, dáng vẻ hiện tại của Trì Nguyên Dã rất kinh khủng.
Cậu giống như một tên ác ma chuẩn bị chém giết khắp chốn, cả người tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi, đôi con ngươi đen láy như đá obsidian chứa đầy giận dữ.
Cậu đang tức giận!
Điềm Tâm hoảng sợ, vô thức lắc đầu, “Tôi... tôi không qua!”
Dáng vẻ bây giờ của cậu quá kinh khủng, Điềm Tâm cảm thấy mình mà qua đó thì chỉ có tìm đường chết.
Vẻ âm u trên mặt Trì Nguyên Dã không tan đi được. Cậu siết chặt nắm đấm, mỗi một chữ nói ra đều mang theo giọng điệu cực kì nguy hiểm, “Lạc Điềm Tâm, tôi lặp lại lần nữa, cô lập tức qua đây cho tôi!”
Điềm Tâm rụt cổ lại, chấp nhận số phận, nhắm hai mắt bước tới…
Lăng Dĩ Sóc từ từ đứng thẳng người lên, ánh mắt hai thiếu niên va vào nhau giữa không trung, dường như trong nháy mắt đã khơi dậy tia lửa mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, còn có hơi thở nguy hiểm lượn lờ ẩn hiện.
“Ồ, Lăng Dĩ Sóc, đã lâu không gặp.” Trì Nguyên Dã lạnh lùng liếc nhìn Lăng Dĩ Sóc, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong khát máu, ngay sau đó là tiếng cười lạnh, gọi cả tên lẫn họ của Lăng Dĩ Sóc ra.
Trên mặt Lăng Dĩ Sóc vẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, mà chỉ mở đôi môi mỏng ra, “Đúng là đã lâu không gặp, cậu vẫn như trước kia.”
Hả? Điềm Tâm đang cúi đầu đứng bên cạnh Trì Nguyên Dã, lúc nghe thấy lời này thì lỗ tai lập tức dựng lên.
Đã lâu không gặp sao?
Chẳng lẽ hai người biết nhau?
Trì Nguyên Dã cau mày, rồi cười lạnh một tiếng, hơi hất cằm lên nhìn Lăng Dĩ Sóc, giọng nói lạnh lùng ngạo mạn tràn đầy ý cảnh cáo, “Lăng Dĩ Sóc, sau này cách xa tôi ra, cách xa cả người của tôi nữa, đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt đáng đánh của cậu!”
Nói xong, Trì Nguyên Dã xoay người một cách đầy khí phách, hung hăng nắm cổ tay của Điềm Tâm rồi bước đi.
Chân cậu rất dài, nên mỗi một bước đi cũng lớn, bây giờ lại sải bước về phía trước như thế, Điềm Tâm chỉ có thể chạy chậm theo sau mới miễn cưỡng đuổi kịp.
“Trì Nguyên Dã, cậu làm tôi đau đấy, buông tay ra đi!” Điềm Tâm hô lên, cố gắng muốn hất tay của cậu ra.