Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 228: Chương 228: Nụ hôn trong bão táp




Editor: Nguyetmai

Gió gào thét xung quanh, mưa tuyết mặc sức rơi xuống, Điềm Tâm xoa mặt, cao giọng nói hoà cùng với tiếng gió, lý lẽ hùng hồn, “Không phải… Trì Nguyên Dã, tôi không cho phép cậu trả lời thay tôi, ai nói tôi không quan tâm? Sao tôi lại không quan tâm chứ, tôi rất quan tâm! Trì Nguyên Dã, em… em thích anh, rất thích rất thích!”

Cơ thể Trì Nguyên Dã khẽ run lên, không dám tin mà quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Điềm Tâm, “Em nói gì?”

Điềm Tâm chớp mắt, “Em với Lăng Dĩ Sóc không phải như anh nghĩ, hôm sinh nhật anh, em không cố ý cho anh leo cây, em cũng đã chuẩn bị quà cho anh, là một cặp nhẫn… cặp nhẫn này do em tự làm, nhưng khi tan học, lúc đi lấy nhẫn thì lại gặp phải lưu manh, là Lăng Dĩ Sóc cứu em, em muốn đi tìm anh thì sau đó… lại xảy ra tai nạn…”

Trì Nguyên Dã bước tới gần, nước mưa chảy xuống theo gương mặt cậu, mái tóc đen mềm rũ xuống, phác hoạ gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của cậu, “Anh không hỏi em cái này, anh hỏi em vừa mới nói gì?!”

“Hơ, em nói…” Điềm Tâm ngập ngừng.

Vừa rồi không cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên Điềm Tâm lại thấy hơi ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu đá đất dưới chân.

“Nói mau!” Trì Nguyên Dã lại thúc giục.

“Em thích anh.” Điềm Tâm ngoan ngoãn nói.

Ánh mắt Trì Nguyên Dã khẽ động, mạnh mẽ gằn nói, “Lặp lại lần nữa!”

Nói thì nói.

Điềm Tâm hạ quyết tâm, ngước mắt lên, một lần nữa mở miệng, “Em thích anh… rất thích… ưm…”

Còn chưa nói hết câu, đột nhiên cằm của cô bị người ta nâng lên, một bờ môi mỏng mang theo hơi lạnh hung hãn đè lên.

Nụ hôn nóng rực hoà cùng với nước mưa và tuyết, toàn bộ chảy vào trong miệng Điềm Tâm.

Hai tay Trì Nguyên Dã giam cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, bá đạo đòi tất cả của cô.

Trong cơn mưa bão, hai người quấn quýt không rời…

“Ưm… a… Trì Nguyên Dã…” Điềm Tâm cố gắng đẩy cậu ra.

Làm ơn đi, hình như xung quanh vẫn còn người khác mà? Người này có thể để ý chút được không?!

Trì Nguyên Dã mặc kệ, lúc này cậu đã hoá thân thành một con sói, mạnh mẽ săn bắt thức ăn thuộc về mình.

Mưa rơi tí tách lên hai người, nhân viên y tế cùng cảnh sát giao thông ở phía sau vẫn bận rộn như cũ.

Nhưng tại sao bỗng nhiên Điềm Tâm lại cảm thấy xung quanh như hoá thành hư ảo nhỉ? Giống như bốn phía đột nhiên yên tĩnh…

Cứ bị hôn đến lúc đầu óc trống rỗng, cuối cùng cô dứt khoát vứt bỏ hết thảy, ngửa mặt lên phối hợp với cậu, bàn tay nho nhỏ đặt trước ngực cậu.

Ưm…

Hình như cậu uống rượu, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi Điềm Tâm, tựa hồ cả hơi thở cũng đều say lòng người.

Điềm Tâm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng…

Ngay tại lúc cô sắp ngạt thở, rốt cuộc Trì Nguyên Dã cũng buông cô ra.

Kim Thánh Dạ đứng che ô cách đó không xa, đáy mắt là cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn mỉm cười như cũ nhìn Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã.

Còn Thất Tịch thì tỏ vẻ vô cùng đau lòng che ngực mình, “Trời ơi, hai người các cậu có thể chú ý một chút không, có thể đừng ngược cẩu như vậy không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.