Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm chớp mắt, nước mắt nhẹ nhàng trào ra, tầm mắt liền trở nên rõ ràng.
Trì Nguyên Dã… là Trì Nguyên Dã!
Một lần nữa tầm mắt của Điềm Tâm trở nên mơ hồ…
Trì Nguyên Dã rướn cằm, đôi đồng tử đen nhánh khoá chặt Điềm Tâm, một tay đút túi quần, một tay giơ ô che mưa, dáng vẻ ngạo nghễ không ai bì nổi.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Điềm Tâm lúc này, cậu cau mày, “Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
Trì thiếu vừa ra sân, bốn phía lập tức nổ tung.
Vệ sĩ nhà họ Trì chen đến, “Cậu chủ, cậu không sao chứ? Làm chúng tôi sợ chết khiếp, chúng tôi còn đang tưởng… Thượng Đế phù hộ, cậu bình an thật tốt quá!”
Kim Thánh Dạ nhìn Trì Nguyên Dã đang bình yên vô sự đứng trước mặt mình, thở phào nhẹ nhõm.
Thất Tịch cũng thở phào theo, sau đó chống nạnh nhìn Trì Nguyên Dã, “Nguyên Dã, cả đêm cậu chạy đi đâu? Cậu có biết mọi người tìm cậu khắp nơi đến sắp phát điên không! Cậu nhìn chiếc Lamborghini ở phía xa kia đi, mọi người đều tưởng đó là xe của cậu!”
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, cũng không để ý đến bất cứ ai, đôi mắt đen như đá vỏ chai dán chặt vào Điềm Tâm, cậu ngồi xuống, dùng ô che kín toàn bộ mưa tuyết cho cô, mặc cho cơ thể mình phơi dưới màn mưa tuyết, giọng điệu hống hách, “Con nhóc tiểu học, cô đang diễn phim Quỳnh Dao à? Hửm? Còn không mau đứng lên cho tôi!”
Con nhóc tiểu học này, mấy ngày trước vừa mới lên cơn sốt, vừa tốt lên lại chạy đến dầm mưa, với cái thân thể của con nhóc ngu xuẩn này, dính mưa rồi về lại sốt thì làm thế nào?
Nói xong, cậu đảo mắt, ngay lập tức nhìn thấy vết thương của Điềm Tâm, vết máu loang lổ khắp bàn tay, ánh mắt cậu sa sầm, túm lấy cổ tay cô, hung dữ trừng mắt với Điềm Tâm, “Chết tiệt, tay cô bị làm sao đây? Lạc Điềm Tâm, rốt cuộc trong đầu cô chứa thứ gì vậy? Cô…”
Còn chưa nói hết câu, Điềm Tâm đã đứng phắt dậy, ôm cổ Trì Nguyên Dã, ôm thật chặt.
Cả hai người đều ướt sũng, cứ ôm chặt nhau như vậy…
Ánh mắt Trì Nguyên Dã hơi bàng hoàng, ô trong tay thuận thế rơi xuống đất, cậu nghiêng đầu nhìn Điềm Tâm trong ngực.
“Trì Nguyên Dã, hu hu, tôi cứ tưởng cậu chết rồi, may mà cậu không sao…” Điềm Tâm nói đứt quãng, giọng điệu nức nở ôm cổ Trì Nguyên Dã, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ ngực cậu.
Rốt cuộc Trì Nguyên Dã cũng khôi phục bình tĩnh, cậu trầm mặc giây lát, nâng tay xoa đầu Điềm Tâm, dùng thêm sức ấn cô vào lòng mình, “Đồ ngốc!”
“Hu hu…”
“Không được khóc, ai cho phép cô khóc?”
Điềm Tâm quẹt mu bàn tay lau mắt, thút thít mở miệng. “Trì, Trì Nguyên Dã, tôi đã xem video cậu đưa…”
Vẻ mặt Trì Nguyên Dã hơi mất tự nhiên, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, cậu đẩy Điềm Tâm ra, ánh mắt vốn nóng bỏng liền nguội xuống trong nháy mắt, “Thế thì sao? Cô cho tôi leo cây, còn qua lại với Lăng Dĩ Sóc! Đúng là tôi thích cô, tôi thích cô! Nhưng con nhóc đáng chết nhà cô căn bản đâu có quan tâm đến cảm nhận của tôi! Căn bản là… không thích tôi.”
Nói đến đây, Trì Nguyên Dã chợt đứng dậy, quay lưng về phía Điềm Tâm, cậu siết chặt nắm tay, cơn giận một lần nữa vọt tới ngực.