Editor: Nguyetmai
Không thể nào, Trì Nguyên Dã sẽ không chết, người kia không phải cậu ấy...
Điềm Tâm oà một tiếng, vùi đầu vào đầu gối gào khóc.
Thất Tịch và Kim Thánh Dạ cũng không kìm được, đi tới muốn kéo Điềm Tâm dậy, “Điềm Tâm, tạm thời em đừng hốt hoảng, chuyện còn chưa được xác thực, chưa chắc người kia đã là Nguyên Dã, em dậy đi, chúng ta đến bệnh viện Khang Minh ngay bây giờ.”
Điềm Tâm khóc đến không thở nổi, ôm đầu mình, “Em không đi, em không đi, em phải ở đây chờ cậu ấy!”
Cô đang trốn tránh, cô không dám đối mặt, cô không biết nếu người nằm trong bệnh viện thật sự là Trì Nguyên Dã, vậy mình nên làm cái gì.
Nước mưa rơi vào tóc, vào người cô, giữa cơn gió lớn, trông dáng người Điềm Tâm càng thêm gầy yếu.
Điềm Tâm bị cóng đến run lẩy bẩy, tất cả suy nghĩ trong đầu như bị rút ra, cô không ngừng tự thôi miên bản thân mình, Trì Nguyên Dã không sao, không sao...
Vệ sĩ nhà họ Trì đã tản ra, tiếp tục tìm Trì Nguyên Dã ở khắp nơi, cũng có người đã chạy đến bệnh viện Khang Minh.
Nhìn Điềm Tâm đang đứng trên bờ vực sụp đổ, Kim Thánh Dạ nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng khuyên cô, “Anh với Thất Tịch sẽ cùng em đến bệnh viện Khang Minh, yên tâm, người kia tuyệt đối không phải Nguyên Dã, chúng ta chỉ đi xác nhận một chút cho an tâm thôi, có được không?”
Điềm Tâm không lên tiếng mà cứ ngồi như vậy, để mặc cho nước mưa gột rửa người mình, mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
“Anh, nên làm gì bây giờ?” Nhìn bộ dạng này của Điềm Tâm, Thất Tịch cũng khóc.
“Ngoan, Thất Tịch, em đi tìm một chỗ tránh mưa trước đi.” Kim Thánh Dạ nghiêng đầu nhìn em gái mình.
Vừa nói, cậu vừa đưa tay bế ngang Điềm Tâm lên, đứng dậy muốn đi.
Ai ngờ hành động này đã hoàn toàn chọc giận Điềm Tâm, cô liều mạng tránh thoát, “Anh buông em ra, em đã nói, em không đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện! Người nằm trong bệnh viện kia không phải Trì Nguyên Dã! Tại sao em phải đi? Em không đi, không đi!”
Điềm Tâm tự trốn tránh, vừa kêu gào vừa dùng sức tránh khỏi ngực Kim Thánh Dạ, cả người cô cứ thế ngã xuống đất.
Bàn tay cô đập xuống mặt đất, lập tức xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
“Trời...” Thất Tịch vội vã tiến lên, nắm lấy tay Điềm Tâm nhìn thử, ngước mắt trách móc anh mình, “Anh, anh nhìn xem anh làm Điềm Tâm ngã bị thương rồi.”
Kim Thánh Dạ mím môi. Trong mắt ngập tràn nỗi đau, một lần nữa cậu ngồi xổm xuống, nhỏ giọng dỗ dành, “Được được được, chúng ta không đi bệnh viện, người trong bệnh viện kia tuyệt đối không phải Nguyên Dã, cho nên bây giờ chúng ta về nhà có được không, về nhà chờ Nguyên Dã, có được hay không?”
Điềm Tâm không lên tiếng, cũng không để ý tới vết thương trên tay mình, cô ôm gối ngồi đó, ánh mắt không có tiêu cự, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Tất cả tiếng ồn sau lưng cách cô càng ngày càng xa, ý thức của Điềm Tâm dần bắt đầu tan rã...
Đột nhiên, một đôi giày da đen dừng lại trước mắt cô, ngay sau đó, dường như nước mưa trên đầu cô bị ai đó ngăn lại.
Là, là ai?
Bờ mi dài của Điềm Tâm run rẩy, nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn.
Trong tầm mắt mơ hồ, một thiếu niên đang vì mình mà nâng ô ngăn mưa tuyết, gương mặt tuấn mỹ đẹp tuyệt nổi bật giữa bầu trời đêm mây đen giăng đầy phía sau lưng, trông càng thêm sâu sắc.