Editor: Nguyetmai
Tư thế mập mờ, nữ trên, nam dưới.
Thất Tịch ngây người, cả người áp hẳn lên người anh Hữu Thần, bàn tay nhỏ nhắn cũng chống lên ngực anh.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi môi đỏ xẹt qua cằm của Hàn Hữu Thần như có như không.
Cuối cùng ánh nhìn của hai người gặp nhau giữa không trung.
“Anh Hữu Thần…” Thất Tịch cọ quậy thân mình, định vùng vẫy đứng dậy, song lại biến khéo thành vụng, trượt chân nên lại đèn lên thân anh.
Con thỏ nhỏ cứ cọ qua cọ lại Hàn Hữu Thần dưới thân.
“Đủ rồi.” Hàn Hữu Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay của Thất Tịch, xoay người lại, đè Thất Tịch dưới thân, “Con nhóc này, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Mặt anh Hữu Thần chỉ cách mặt mình bằng khoảng cách một nắm tay mà thôi, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, đang phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Thất Tịch.
A ha ha, ông trời cũng đang giúp cô phải không?
Cô không muốn ngồi thụ động như vậy, cô phải đảo khách thành chủ!
Nghĩ vậy, Thất Tịch không nói gì, dùng hành động chứng minh mình đang làm gì.
Cô ôm cổ Hàn Hữu Thần, nâng cái miệng nhỏ của mình áp lên bờ môi gợi cảm của anh, vừa cắn vừa gặm.
Í, cảm giác môi của anh Hữu Thần giống như thạch trái cây vậy, hơi mát lạnh, thậm chí, còn hơi ngọt nữa.
Kỳ lạ quá.
Thất Tịch vụng về hôn anh, kỹ thuật hôn chẳng ra gì, nhưng lại... hấp dẫn chí mạng.
Màu mắt của Hàn Hữu Thần đậm thêm, mở bờ môi mỏng, lưỡi của con nhóc thuận thế tiến vào…
Đáng chết.
Sợi dây tên là lý trí của anh, hoàn toàn bị cắt đứt.
Tất cả sự bình tĩnh, tỉnh táo, tan thành mây khói chỉ trong giây lát.
Hàn Hữu Thần đưa tay nắm lấy cằm Thất Tịch khẽ nâng lên, mạnh mẽ hôn lại.
Anh mở hàm răng cô, lưu luyến quyện lấy.
Sau đó chính là cằm, cổ, xương quai xanh, từ từ dời xuống…
“Ưm…” Thất Tịch không nhịn được khẽ hô lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh.
Nụ hôn của anh như mang theo ma lực, mỗi chỗ đi qua, đều như mang theo dòng điện tê tê dại dại, khiến cô rung động hết lần này đến lần khác…
Dần dần, cô hoàn toàn mềm nhũn, đôi mắt to tròn phủ đầy sương mù, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không ngừng thở dốc.
Cảm giác kỳ lạ quá, rất căng thẳng, nhưng lại rất chờ mong.
Thất Tịch cũng không biết phải nói gì, chỉ ôm đầu Hàn Hữu Thần, gọi theo bản năng, “Anh Hữu Thần…”
Như chợt bừng tỉnh, đôi mắt luôn bình tĩnh của Hàn Hữu Thần xẹt qua sự khiếp sợ.
Khoan đã, anh đang làm gì vậy?
Con nhóc chỉ mới chủ động hôn mình, mà anh đã không thể kiềm chế?
Thấy động tác của anh Hữu Thần dừng lại, Thất Tịch vươn ngón tay ra chọc vào cánh tay anh, “Anh sao vậy?”
Hàn Hữu Thần sầm mặt xuống, đứng dậy, rót một cốc nước đá ngửa đầu uống vào.
Anh ngửa gương mặt tuấn tú lên, hầu kết lên xuống theo động tác uống nước.
Rốt cuộc là sao vậy? Anh Hữu Thần sao thế?
Lẽ nào, anh Hữu Thần ghét bánh bao nhỏ của mình?
Thất Tịch nghĩ vậy liền nhìn qua ngực mình, tuy rất nhỏ, nhưng rất thanh tú rất đáng yêu mà.
Thất Tịch dẩu môi, cũng theo xuống, ôm Hàn Hữu Thần từ phía sau, giọng nói mềm mại, “Anh Hữu Thần, sớm muộn gì em cũng là vợ của anh, em thật sự không để ý đâu, anh không cần phải nhịn, em biết, như vậy rất đau khổ, lỡ nhịn thành bệnh thì phải làm sao?”