Editor: Nguyetmai
Khóe miệng Hàn Hữu Thần cong lên, con nhóc này, suốt ngày lý do lý trấu.
Đáy mắt sâu thẳm của anh lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, quay người lại xoa đầu Thất Tịch, “Thất Tịch, em còn quá nhỏ, không được nghĩ mấy chuyện vớ vẩn trong đầu, nghe chưa?”
Thất Tịch bĩu môi, “Em đã mười bảy tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa! Hơn nữa, anh Hữu Thần cũng chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi! Anh nghĩ đi, anh đã nhịn bao năm nay rồi, đáng thương biết mấy, em đang hiểu cho anh, suy nghĩ cho anh có được không hả.”
“Anh không cần.” Hàn Hữu Thần nói rồi, liền đặt Thất Tịch đứng ngay ngắn, trong đôi mắt đen láy như có ngàn vạn ngôi sao đang di chuyển, gương mặt tuấn tú vô cùng đứng đắn, “Nhóc con, em nghe rõ cho anh, trên pháp luật, người mười bảy tuổi chỉ là trẻ chưa thành niên, nhiệm vụ bây giờ của em là học tập cho tốt. Em dừng lại ngay mấy cái ý nghĩ vớ vẩn cho anh.”
Lại nữa rồi, anh Hữu Thần nhà cô thật sự rất thích dạy dỗ người ta!
Thất Tịch che tai lại, “Không nghe thấy không nghe thấy, dù sao em cũng không còn bé nữa, mười bảy tuổi là không còn bé nữa! Nếu ở nước Anh, mười bảy tuổi đã là tuổi được pháp luật cho phép kết hôn rồi!”
“Nhưng bây giờ em đang ở Trung Quốc.”
“Em mặc kệ em mặc kệ, bây giờ em muốn ở với anh.” Thất Tịch nói đoạn, bá lấy cổ của Hàn Hữu Thần như gấu túi, đưa chân vòng lên eo của anh.
“Không được làm loạn.”
“Em cứ làm loạn đấy.” Thất Tịch nói rồi cố ý cọ ngực anh.
“Kim Thất Tịch, anh lặp lại lần nữa, lập tức xuống ngay cho anh!” Mặt Hàn Hữu Thần bắt đầu kết sương, trong mắt đầy sự nguy hiểm, vô cùng áp bức.
Từ nhỏ Thất Tịch đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi anh Hữu Thần tức giận.
Tuy từ bé anh Hữu Thần đã cưng chiều cô, rất ít khi nổi nóng với cô, nhưng một khi thật sự nổi nóng, chứng tỏ cô đã chạm phải giới hạn của anh rồi.
Anh không muốn đụng vào cô đến vậy sao?
Thất Tịch ấm ức bĩu môi, ngoan ngoãn nhảy khỏi người anh.
“Lên giường nằm ngủ một giấc đi, chiều nay chúng ta sẽ về thành phố A.”
Thất Tịch nghe lời quay người lại, dùng dằng vén chăn nằm vào.
Hàn Hữu Thần nhìn cô, đứng thẳng lưng, cất bước định đi.
“Anh muốn đi đâu?” Thất Tịch bò dậy.
“Tắm.” Hàn Hữu Thần không thèm quay đầu, ném lại hai chữ.
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng tắm rửa.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, làm ướt mái tóc màu đay của Hàn Hữu Thần.
Anh ngẩng mắt, nhắm mắt lại, để mặc cho dòng nước lạnh lẽo tẩy rửa bản thân.
Nước, trôi xuống theo gương mặt như được tạc bằng dao của anh.
Nguy hiểm quá, khi nãy tí nữa thì đã… con nhóc này rồi.
Con nhóc hay làm khổ người khác kia, có biết nếu cô còn trêu chọc như vậy mấy lần nữa, dù anh vốn không sao thì cũng sẽ thật sự bị cô ép cho nghẹn đến nỗi xảy ra chuyện không?
Anh là một người đàn ông, đối mặt với đủ trò của con nhóc mà mình thích, sao có thể không động lòng?
Nhưng mà... con nhóc thật sự còn quá nhỏ, vẫn chưa thành niên, sao anh có thể nhẫn tâm đây?
Anh yêu cô, nên muốn bảo vệ cô, chứ không phải chiếm lấy cô vào lúc không phải thời cơ thích hợp.
Hàn Hữu Thần tắt vòi sen, rũ tóc, thay một chiếc áo phông cổ tròn màu trắng, quần ngủ màu đen rồi đi ra ngoài.
Thất Tịch đang ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, không biết đang nghĩ ngợi gì.
“Sao chưa ngủ?” Hàn Hữu Thần nhìn cô.
Thất Tịch dang tay ra, tạo dáng muốn ôm, “Anh Hữu Thần, anh ôm em ngủ chung có được không.”