Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 49: Chương 49: Sao cô xấu vậy?




Editor: Nguyetmai

Vừa vào phòng bếp, Điềm Tâm đã suy sụp. Trong này quả thật đã thành một mớ hỗn độn rồi!

Tất cả đều nhờ phúc Trì Nguyên Dã!

Điềm Tâm gắng sức nấu nướng thật nhanh. Đầu tiên là hâm nóng sữa bò, chuẩn bị một cái chảo để chiên trứng, rồi dùng một cái chảo đáy bằng khác bắt đầu làm nóng dầu, cắt thịt bò, chuẩn bị bánh mì nướng.

Sau vài phút bận tối mặt tối mũi, cuối cùng cô cũng bưng bữa sáng ra.

Thấy Điềm Tâm mặt mày xám xịt, Trì Nguyên Dã thong dong nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, “Cô muộn 30 giây.”

“Vậy thì thật xin lỗi.” Điềm Tâm nghiến răng, dằn mạnh chiếc đĩa trong tay xuống trước mặt cậu.

Sau đó đặt đĩa thức ăn của mình ở đối diện Trì Nguyên Dã, ngồi xuống.

Từng ngọn cây cọng cỏ trong biệt thự nhà họ Trì đều được chú trọng đặc biệt, vậy nên bộ đồ ăn trong phòng bếp cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Chẳng hạn như bàn đá xanh chạm trổ hoa văn phục cổ của Nhật, kết hợp với bánh mì nướng và trứng ốp la có màu sắc rực rỡ, cộng thêm bò bít tết, khỏi nói đẹp mắt cỡ nào.

Mới sáng sớm cô đã bận luôn tay luôn chân đến giờ, Điềm Tâm đói ngấu.

Cô vội vã cầm lấy nĩa xiên một miếng thịt bò nếm thử, ồ, mùi vị không tệ!

Trong tủ lạnh đã sớm được chị Trương chất đầy các loại thức ăn, trông bao bì miếng bít-tết này chắc là hàng nhập khẩu, đã ướp sẵn gia vị, chỉ cần rán trên chảo một chút, sau đó cắt miếng cũng đã đủ ngon rồi!

Điềm Tâm chỉ rán một miếng bò bít-tết duy nhất, chia cho Trì Nguyên Dã hai phần ba, chỉ để lại cho mình một phần ba.

Cô há to miệng nhét bánh mì nướng và thịt bò vào miệng mình.

Trái với Điềm Tâm ăn như hổ đói, Trì Nguyên Dã lại ăn vô cùng tao nhã, dáng vẻ chậm rãi hệt như nhà quý tộc.

Trông điệu bộ ngốn thức ăn đầy miệng của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã đột nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Nhìn gì vậy?” Điềm Tâm khó hiểu.

“Con nhóc thối, mặt của cô…” Trì Nguyên Dã hé mở đôi môi mỏng, khẽ mấp máy.

Hôm qua mới bị đánh nên vết thương còn chưa rõ, sau một đêm, chúng đã in hằn lên mặt cô, nhất là vết bầm trên trán.

Hơn nữa bây giờ Điềm Tâm còn đang phồng má ngốn thức ăn, trông cực buồn cười.

“Sao cô xấu vậy?” Trì Nguyên Dã chê bai.

Gì chứ?

Điềm Tâm trừng mắt nhìn cậu.

Tên này bị điên rồi à? Cậu ta không ăn, mà ngồi nghiên cứu tướng mạo của cô ư?

Lại nói, cô xấu chỗ nào chứ?

“Chậc, thật sự là quá xấu.” Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã chăm chăm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của Điềm Tâm, vẻ ghét bỏ trên khuôn mặt đẹp trai càng thêm rõ nét, cậu bá đạo ra lệnh: “Cô qua bên kia ăn đi, đừng để tôi nhìn thấy cô.”

M* nó…

Tại sao lại có người khốn kiếp thế này chứ!

Điềm Tâm đập bàn: “Trì Nguyên Dã, cậu có thôi đi không?!”

“Con nhóc thối, cô muốn chết hả?” Trì Nguyên Dã đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vào cái đĩa trước mặt mình, “Nước miếng của cô văng đến chỗ tôi đây này.”

Đáng đời cậu!

Điềm Tâm nghiến răng, chửi thầm trong bụng.

Trì Nguyên Dã bực bội vứt dao nĩa xuống đĩa: “Không ăn nữa!”

Nói rồi liền đẩy ghế ra, ngồi vào sofa trong phòng khách.

Điềm Tâm im lặng nhìn cái đĩa trống không.

Hừ, ăn hết sạch rồi cậu mới nói không ăn nữa? Có bản lĩnh thì ngay từ đầu đừng ăn!

Đồ khốn, ác ma!

Điềm Tâm đau lòng chết được, cô nhìn qua tấm gương bên cạnh.

Trong gương, dáng vẻ của cô thật sự khá buồn cười, nhất là vầng trán bầm tím.

Điềm Tâm bĩu môi, kéo mớ tóc mái bằng của mình xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.