Editor: Nguyetmai
Không phải chứ?
Điềm Tâm không thể tin được, đọc lại từ đầu đến cuối lần nữa, lúc này mới chịu chấp nhận cơn ác mộng phải sống chung với một mình Trì Nguyên Dã trong ngôi biệt thự này hai tuần lễ.
Sao… cô lại có cảm giác dì Trì đang cố ý tạo không gian riêng cho cô và Trì Nguyên Dã thế nhỉ?
“A a a a…” Điềm Tâm phát điên ngửa đầu.
Trì Nguyên Dã khó chịu khoanh tay: “Con nhóc tiểu học, cô kêu gào vớ vẩn gì đấy? Muốn than khổ thì cũng là bản thiếu gia than khổ mới đúng, cô gào cái gì?”
Điềm Tâm giận dữ trừng mắt lườm cậu, “Trì Nguyên Dã, tôi cảnh cáo cậu, từ hôm nay trở đi, chỉ cần hai chúng ta ở nhà một mình, cậu phải cách xa tôi năm mét!”
Trì Nguyên Dã khinh khỉnh nhíu mày: “Cách xa năm mét?”
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên bước nhanh về phía trước, chống một tay lên mặt tường sau lưng Điềm Tâm, hơi cúi khuôn mặt yêu nghiệt của mình xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, giọng nói mập mờ, trầm thấp vang vọng khắp ngôi biệt thự vắng vẻ này, “Là như thế này à, hửm?”
Điềm Tâm choáng váng, sau lưng cô lành lạnh. Lúc cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt Điềm Tâm, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm lập tức đỏ bừng.
Cô hoảng loạn đẩy Trì Nguyên Dã ra, cất cao giọng, “Trì…Trì Nguyên Dã, cậu cố ý phải không?”
Trì Nguyên Dã hất cằm lên, thản nhiên ngồi xuống ghế nệm chạm trổ bằng gỗ bên cạnh, bắt tréo chân như một vị vương giả trịch thượng: “Con nhóc tiểu học, nơi này là nhà tôi, bản thiếu gia muốn làm thế nào thì làm thế đó, cô không có quyền ra lệnh cho tôi, xác định rõ ràng vị trí của mình đi!”
Được, được, được, Điềm Tâm bái phục, Điềm Tâm lười cãi nhau với cậu!
Điềm Tâm trừng mắt liếc cậu, vừa định quay đầu bỏ đi, thì đã bị Trì Nguyên Dã xách cổ áo như xách con thỏ nhỏ, ném vào phòng bếp, sau đó kiêu ngạo ra lệnh: “Mau làm bữa sáng!”
Cậu nhớ tay nghề của con nhóc này không tệ.
Điềm Tâm xù lông, cô kháng nghị, “Tôi là người giúp việc của cậu sao? Tại sao tôi phải làm bữa sáng cho cậu chứ?”
Trì Nguyên Dã ung dung mở miệng: “Không làm cũng được, dù sao bây giờ trong biệt thự cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, tất cả người giúp việc đều được cho tạm nghỉ, kể cả tài xế. Ngày mai là đầu tuần, ai đó đừng có cầu xin tôi chở đi học đấy.”
Tên khốn này…
Điềm Tâm tức tối giậm chân, nhưng lại không thể làm gì, đành phồng mang trợn má, “Cậu muốn ăn món gì?”
“Sandwich ốp la. Sandwich phải nướng vừa tới, trứng ốp la phải còn sống một chút, rán thêm chút thịt bò nữa. Nhớ trang trí đĩa cho đẹp, không thì sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của bản thiếu gia. Sữa bò phải vừa đủ ấm, tôi không có kiên nhẫn chờ nó nguội. Ừ, tạm thời nhiêu đó thôi, cho cô mười phút, nhanh lên!”
Điềm Tâm còn chưa làm, Trì Nguyên Dã đã bắt đầu mất kiên nhẫn thúc giục.
Cô thật sự muốn đấm một cú vào khuôn mặt đẹp trai phách lối của cậu. Chỉ mười phút mà đòi hỏi cô làm nhiều việc như vậy? Sao cậu không lên trời luôn đi?
“Mười phút làm sao có thể làm nhiều thứ như vậy được?” Điềm Tâm thở hổn hển phản đối cậu.
Cậu coi cô là con mực có tám xúc tu sao?
“Đó là chuyện của cô.” Trì Nguyên Dã bắt tréo đôi chân thon dài, cầm lấy tờ báo hôm nay, ra dáng nghiêm túc ngồi đọc.
Hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi sọc tối màu, không biết có phải do màu áo tôn lên hay không, mà gò má của Trì Nguyên Dã càng thêm sắc nét.
“Trì Nguyên Dã, cậu đừng quá đáng, rõ ràng là cậu đang làm khó người khác!”
Đôi mắt đẹp đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn chăm chăm vào nội dung trên báo, “Cô còn chín phút.”
Đáng ghét!
Điềm Tâm giậm chân.