Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm nhăn nhó, vô cùng đáng thương, thút tha thút thít: “Tôi đau bụng, đau quá…”
Quai hàm của Trì Nguyên Dã bất giác căng cứng, không phải vết thương trưa nay vẫn chưa khỏi hẳn đấy chứ?
Trì Nguyên Dã không khỏi nghĩ là do mình, bèn chẳng nói chẳng rằng, tức tốc bế Điềm Tâm lên.
Điềm Tâm ngây người co cuộn trong lòng Trì Nguyên Dã, hồi sau mới ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt sắc nét của cậu.
Cậu sải bước, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, đôi mắt đen nhánh nhìn trừng trừng phía trước.
“Trì Nguyên Dã…” Điềm Tâm ngẩn ngơ gọi.
Trì Nguyên Dã đang căng thẳng vì cô sao?
“Im miệng, đã đau bụng thế này rồi, cô đừng nói gì nữa!” Trì Nguyên Dã tức giận quát cô.
Ác ma độc miệng, quan tâm người ta mà còn hung dữ thế kia!
Điềm Tâm bĩu môi.
Không lâu sau, Trì Nguyên Dã đã bế Điềm Tâm về tới cửa biệt thự. Cậu hùng hổ nhấc chân đá văng cửa.
Bà Trì Minh Mỹ đang bày chén đĩa bị dọa giật mình, quay sang nhìn thấy con mình đang bé Tiểu Điềm Tâm đi vào thì liền hớn hở ra mặt.
A ha ha, cuối cùng con trai bà cũng nghĩ thông rồi ư?
Vừa về đến nhà, Trì Nguyên Dã đã ném Điềm Tâm xuống sofa: “Sao cô còn nặng hơn lần trước vậy, nên giảm cân đi!”
“Cậu… Dạo này rõ ràng tôi đã gầy đi rồi.”
Hừ, Điềm Tâm ghét nhất người khác nói mình béo!
Nhìn dáng vẻ Điềm Tâm bật dậy khỏi sofa rồi đứng chống nạnh, Trì Nguyên Dã khoanh tay, hơi nheo mắt lại, lạnh lùng lên chất vấn: “Không phải cô bị đau bụng sao?”
“Hả? À… ờ, vừa rồi đau lắm, bây giờ hết rồi.” Điềm Tâm cười giả lả nhìn cậu.
“Lạc Điềm Tâm!” Trì Nguyên Dã nghiến răng gằn từng chữ, gọi cả tên lẫn họ của cô với giọng đầy nguy hiểm.
Điềm Tâm chạy tót ra trốn sau lưng dì Trì, le lưỡi với cậu: “Ai bảo cậu không về ăn cơm? Nên tôi đành dùng chiêu này thôi.”
Trì Nguyên Dã hầm hè nhìn cô: “Lần sau dù cô có chết trên đường, bản thiếu gia cũng sẽ mặc kệ cô!”
Chết tiệt, ấy thế mà cậu lại bị con nhóc chết tiệt kia dắt mũi! Con nhóc thối này muốn ăn đòn đây mà!
Trì Nguyên Dã bực dọc đá chiếc ghế gỗ cản trước mặt mình qua một bên, đút hai tay vào túi, đi lên tầng hai.
“Nguyên Dã, không ăn chút gì sao? Hôm nay mẹ làm cá sốt chua ngọt mà con thích này…” Bà Trì Minh Mỹ bước lên trước vài bước.
Trì Nguyên Dã khinh thường hừ lạnh: “Con ghét cá sốt chua ngọt!”
Cậu lạnh lùng kiêu ngạo đi lên cầu thang xoay tròn, chỉ chừa lại bóng lưng ngạo nghễ và thẳng tắp.
Bà Trì Minh Mỹ bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn Điềm Tâm, “Bảo bối, chúng ta ăn thôi.”
…
Sáng sớm hôm sau.
Tối qua Điềm Tâm ăn no căng cả bụng, tay nghề của dì Trì rất tuyệt! Tên Trì Nguyên Dã kia không ăn quả là uổng phí!
“Hơ…” Điềm Tâm duỗi cái lưng nhức mỏi, mặc áo ngủ gấu con bước xuống giường.
Ầm ầm…
Một tiếng nổ vang đột nhiên vọng lên từ tầng một. Điềm Tâm giật mình hoảng sợ, vội vàng mở cửa phòng chạy xuống nhà.
“Khụ khụ…” Trì Nguyên Dã xua khói, mày cau có, ra khỏi phòng bếp.
“Trì Nguyên Dã, cậu điên rồi hả? Cậu muốn cho nổ tung cả phòng bếp ư?” Điềm Tâm ngạc nhiên thốt lên.
“Đừng dài dòng, cô còn biết thức dậy à? Còn không mau đi làm bữa sáng đi?” Trì Nguyên Dã phá hoại phòng bếp thành thế này cũng thấy ngại ngùng, nhưng vẫn tỏ ra phách lối, dựa ở cửa ra vào ra lệnh cho Điềm Tâm.
“Tôi làm bữa sáng á?” Điềm Tâm chỉ vào mình.
Chị Trương đâu? Không phải bình thường đều do chị ấy chuẩn bị đồ ăn sao?
Trì Nguyên Dã tức giận lấy tờ giấy trên bàn ném cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm chớp mắt, bình tĩnh xem qua.
Trên giấy là một dòng chữ nhỏ ngay ngắn, viết rằng: “Bảo bối Nguyên Dã Điềm Tâm, mẹ và lão Trì phải đi Italy tham gia một hoạt động của công ty khoảng hai tuần. Nhà cửa giao cho các con, hai đứa phải ngoan nhé, sống chung hòa thuận nhé, moah moah!
PS: Chị Trương về quê rồi, từ hôm nay các con phải tự nấu đồ ăn, phải ở chung vui vẻ đấy~”
Ký tên: Trì Minh Mỹ. Còn kèm theo một hình vẽ mặt cười và hình vẽ giơ tay hình chữ V.