Editor: Nguyetmai
Hôm sau.
Điềm Tâm vác đôi mắt thâm quầng xuống lầu, Trì Nguyên Dã đang dựa vào cửa số gọi điện thoại, thấy Điềm Tâm đi xuống, tùy tiện đáp tôi biết rồi liền cúp máy luôn.
“Dậy rồi à?” Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm.
“Vâng.”
“Anh vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, chú và dì đã được sắp xếp xong rồi, ở một bệnh viện dưới trướng tập đoàn Trì Thị, thiết bị trong đó rất tiên tiến, bác sĩ cũng thuộc top đầu trong nước.”
Điềm Tâm gật đầu, “Cảm ơn.”
“Anh nói rồi, không cho em nói cảm ơn với anh.” Trì Nguyên Dã bất mãn nhíu mày, cảm ơn gì chứ, làm như người xa lạ vậy.
Điềm Tâm mấp máy môi, khẽ cười, “Em biết rồi.”
Thấy Điềm tâm cười, khóe miệng Trì Nguyên Dã cũng cong lên theo, “Được rồi, đi ăn cơm thôi, anh đã xin nghỉ cho em rồi, mấy ngày tới em không cần đến trường, đi thăm chú dì đi, ở bên cạnh chú và dì nhiều có lẽ sẽ khiến họ sớm ngày tỉnh lại.”
Bắt đầu từ khi nào, thiếu gia ác ma này lại từ từ trở nên biết quan tâm chăm sóc, lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, trở thành chỗ dựa của cô vậy?
***
Học viện Thánh Lợi Á.
Thất Tịch đeo cặp sách của mình đi về phía phòng học.
“Thất Tịch...”
Bỗng, có người gọi cô từ phía sau, Thất Tịch quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái uốn tóc lọn to chạy về phía mình.
Hình như là... một nữ sinh ở lớp kế bên lớp của Điềm Tâm, tên là Tô Tình Không thì phải?
“Cùng đi đến phòng học đi.” Tô Tình Không đuổi theo, đi song song với Thất Tịch, cười thân thiết khác thường.
Thất Tịch không hiểu gì hết, cũng chẳng nói thêm gì, mặc kệ cô nàng đi song song với mình.
“Thất Tịch, sao mấy hôm nay bạn Lạc không đi học vậy?” Tô Tình Không nghiêng đầu hỏi.
“Nhà cậu ấy có chút việc.”
“Việc gì vậy?”
Thất Tịch khẽ nhíu mày, nhìn cô nàng đầy quái dị, “Là việc riêng, sao hả, cậu tìm cậu ấy có việc gì à?”
“Hả? Không phải, không phải. Tôi chỉ hỏi một câu thôi.” Tô Tình Không chớp mắt, vội lắc đầu, nói.
Thất Tịch nhún vai, nghĩ trong đầu, tiramisu ở cửa hàng bánh ngọt mới mở ngoài cổng trường siêu ngon, đến lúc tan học, mua mấy cái mang đến ăn cùng Điềm Tâm.
Đang nghĩ vậy, lại nghe Tô Tình Không mở miệng nói, “À, đúng rồi, Thất Tịch, nghe nói bài kiểm tra tháng lần này, Kim thiếu lại đứng đầu toàn trường, thật sự quá giỏi luôn, có anh trai tài giỏi như vậy, chắc Thất Tịch hoàn toàn không cần lo chuyện bài tập của mình nhỉ?”
Tô Tình Không này đang nói chuyện phiếm với mình ư?
Thất Tịch gượng cười, không đáp lời.
“À, Thất Tịch, mấy hôm nay cậu có thấy Kim thiếu ăn chocolate không? Không có ai đưa chocolate cho Kim thiếu à? Một hộp chocolate vỏ tím được gói hoàn toàn thủ công ấy.” Tô Tình Không hỏi tiếp.
“Chocolate gì? Tôi không biết. Tô Tình Không, rốt cuộc cậu muốn nói gì, hay là muốn hỏi tôi cái gì, cậu cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Thất Tịch cạn lời.
Không có?
Kim thiếu không nhận được chocolate?
Tô Tình Không ngây người một lát, rồi lại tươi cười, “Không có gì, không có gì hết, đến lớp của tôi rồi, tôi vào trước đây.”
Người này kỳ lạ quá.
Thất Tịch nhìn cô nàng, nhún vai, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Tình Không ở phía sau siết chặt nắm tay của mình, đáy mắt dần lộ vẻ tức giận.
Kim Thánh Dạ không nhận được chocolate!
Vậy thì chocolate cô nhờ Lạc Điềm Tâm giao cho Kim Thánh Dạ đi đâu rồi hả?
Chẳng lẽ, Lạc Điềm Tâm vốn không chuyển giúp cô?
Không những vậy, bây giờ cô nàng còn không đến trường luôn?
Rốt cuộc Lạc Điềm Tâm này có ý gì? Đang đùa cợt cô à?