Editor: Nguyetmai
Tô Tình Không rất tức giận.
Cô nàng Lạc Điềm Tâm này nhìn có vẻ ngây thơ, không ngờ lại có tâm cơ như vậy.
Thật sự là Bạch Liên Hoa!
Ngoài mặt đồng ý với mình sẽ giúp mình gửi quà, nhưng trên thực tế thì sao?
Có phải Lạc Điềm Tâm không muốn nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình hay không?
Đúng là quá thâm độc!
Cô ta đã nhìn lầm người rồi!
Tô Tình Không nghiến răng, tức giận đến mức run rẩy toàn thân, bước lại bên cạnh bàn học của mình, ném mạnh cặp sách lên trên bàn.
Điện thoại rung lên, có một tin nhắn wechat.
Cô ta mở ra xem, phát hiện là tin nhắn của chị họ Tô Khả Nhi.
[Tình Không, nghe nói em chuyển đến học viện Thánh Lợi Á rồi? Chúc mừng em.]
Tô Tình Không hơi nghiêng đầu, chị họ từng là học sinh của học viện Thánh Lợi Á, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị trường đuổi học, kinh tế nhà bọn họ cũng xuống dốc không phanh.
Rất đáng thương.
Tô Tình Không bấm màn hình điện thoại lạch cạch, trả lời một câu, [Cảm ơn chị họ.]
[Em có quen chưa? Bạn học mới thế nào? Chị khá quen biết ở Thánh Lợi Á, nếu e bị ức hiếp thì nói với chị.]
Tô Tình Không bĩu môi, [Chị, hiện giờ em rất ấm ức, chị cũng biết em chuyển tới trường này là vì em thích Kim Thánh Dạ, em thích anh ấy khoảng ba năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em liền thích anh ấy, khó lắm mới quyết định tới học viện Thánh Lợi Á để theo đuổi bóng dáng của anh ấy, biểu đạt tình yêu của em với anh ấy, ai ngờ lại bị một con khốn làm rối!]
Tin nhắn wechat vừa gửi đi, Tô Khả Nhi liền trực tiếp gọi điện thoại lại.
Tô Tình Không vội vã cầm điện thoại lên sân thượng nghe máy.
“Tình Không, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chị họ… hiện giờ em sắp bực muốn chết rồi, chính là lớp bên cạnh lớp em có một nữ sinh tên Lạc Điềm Tâm, hai đứa em ngồi cạnh nhau trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, em cảm thấy cô nữ sinh này rất tốt, hơn nữa cô ta và Kim thiếu rất quen thuộc, em liền nhờ cô ta gửi chocolate tự làm và thư tình giúp em, ai ngờ cô nữ sinh này hèn hạ như vậy, ngoài mặt thì đồng ý, nhưng căn bản không hề giúp em gửi.”
Tô Khả Nhi nghe vậy thì gắt giọng hét lên: “Em nói cái gì? Lạc Điềm Tâm? Lạc Điềm Tâm lớp 10B?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ chị cũng biết cô ta?”
Tô Khả Nhi cười lạnh, “Biết, đương nhiên là biết rồi, cho dù cô ta có hóa thành tro thì chị cũng nhận ra cô ta. Cô ta là con kỹ nữ, kẻ thứ ba không biết xấu hổ, đoạt Nguyên Dã của chị, hại chị cửa nát nhà tan, bị đuổi ra khỏi học viện Thánh Lợi Á.”
Thì ra là vậy.
Tô Tình Không bừng tỉnh, “Em đúng là mắt mù, mới có thể nhờ cô ta gửi giúp em quà và thư tình. Nếu không phải cô ta thì nói không chừng em và Kim thiếu đã ở bên nhau rồi. Đúng rồi, chị nói xem, có phải Kim thiếu cũng có ý với em, nhưng lại bị Lạc Điềm Tâm chia rẽ hay không?”
“Rất có thể!” Tô Khả Nhi nói một cách chắc chắn, “Em không biết Lạc Điềm Tâm này vô cùng hèn hạ, nhưng chị biết.”
“Vậy em phải làm sao bây giờ? Em nuốt không trôi cơn giận này!” Tô Tình Không giậm chân tức tối.
“Em nói em cũng thật là, tìm ai không tìm, đi tìm một con Bạch Liên Hoa. Chị nói cho em biết, Lạc Điềm Tâm ghét nhất là người khác được sống tốt hơn mình, nói không chừng còn có thể đoạt Kim Thánh Dạ với em nữa đấy.”
Tô Tình Không nóng nảy, “Không được, Kim thiếu là của em, ai cũng không thể cướp đi được!”
“Đừng sốt ruột, không phải còn có chị đây sao? Chị sẽ từ từ tìm Lạc Điềm Tâm tính sổ!” Tô Khả Nhi hung tợn nói.