[Hp Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ

Chương 26: Chương 26: Nguy hiểm




Lời editor: xin đừng nói logic với tác giả ở mấy chương sau

“Papa, daddy thương papa lắm.”

Bên ngoài, không khí giữa Hội Phượng Hoàng cùng Tử thần Thực tử vô cùng căng thẳng, cũng không biết ai ra tay trước chỉ thấy loáng một cái đã hai bên đã đánh nhau ác liệt. Ánh sáng rực rỡ của bùa chú xẹt ngang qua không trung hoà cùng tiếng la hét đau đớn càng khiến khung cảnh thêm hỗn loạn. Ngay lúc này, Harry mang theo quả cầu tiên tri vội vã chạy ra ngoài.

Cậu hoàn toàn không để ý trên người mình vẫn còn áo choàng cùng mặt nạ. Ếm cho mình một cái Protego cứ thế băng xuyên qua cuộc chiến.

Voldemort từ xa đã nhìn thấy Harry, hắn dần kéo dãn khoảng cách với Dumbledore ra chuẩn bị nghênh đón cậu, lập tức liền bị hành động liều mạng của Harry làm cho tức giận cực điểm.

Thằng nhãi này là không muốn sống rồi đúng không?

{Voldemort tôi lấy được rồi!} Harry đem quả cầu thuỷ tinh ra trước mặt hắn, ánh mắt màu lục bảo lấp lánh sự vui vẻ.

Xung quanh mọi người gần như là ngưng chiến. Cả Hội Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn Tử thần Thực tử nhỏ tuổi đứng sát Voldemort. Nếu lúc nãy bọn họ không nghe nhầm hình như cậu nhóc kia mới vừa nói xà ngữ.

Hermione nheo mắt nghi ngờ, vóc dáng này cùng với khả năng xà ngữ chỉ có thể là bạn của cô “Harry, là bồ đúng không? Bồ đừng tưởng mặc kiểu đó là tớ không nhận ra?”

Ron nhìn vị nữ vương hét to bên cạnh trợn mắt, này này cô nàng có biết hiện đang là chiến trường không. Muốn chửi lộn cũng nên đợi về Hogwarts đi chứ.

Harry nghe thấy âm thanh của Hermione theo quán tính lại bắt đầu nuốt nước miếng, thân thể trở nên run rẩy sợ hãi, cậu xoay người lại gãi đầu cười ngu ngốc. Sirius nhìn hành động quen thuộc cũng gần như đã đoán được tám chín phần đây là ai.

Harry cực kì ngoan ngoãn tự giác đem mặt nạ bỏ xuống.

“Harry...con...tại sao con lại đứng cùng hắn?” Sirus trợn mắt không thể nào tin được. Ai đó hãy nói cho hắn biết đây không phải sự thật đi.

Voldemort nhếch môi, bàn tay vươn lên xoa mái tóc đen xù của Hary tay còn lại đặt ra phía trước, hoàn toàn ngó lơ Sirius bên kia {Đi thôi.}

Harry nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình, khoé môi chợt cong lên, ngón tay mảnh khảnh vươn ra nắm lại nhưng rất nhanh một suy nghĩ chợt vụt qua tâm trí cậu. Cậu còn có một việc phải giải quyết xong đã.

{Voldemort, lời tiên tri sinh ra là để phá vỡ, đừng sợ hãi nó. Hơn nữa em chỉ đi gặp bạn em thôi, rất nhanh sẽ quay trở lại. Em đã nói ở với anh, thì sẽ làm được, sẽ không bỏ rơi anh đâu.}

Nghe thấy lời Harry, ánh mắt Voldemort có chút trống rỗng, ngơ ngác nhìn cậu dần chạy khỏi tầm tay mình.

“Harry sao con lại ở bên Tử thần Thực tử? Có phải Voldemort dùng lời nguyền độc đoán với con không?” Sirus lo lắng hỏi, đánh giá Harry từ trên xuống dưới.

“Chó ngu ngốc, trên người của nó không có vết thương. Coi bộ mi sống cũng không tệ lắm!” Snape tiến tới lạnh lùng mỉa mai Sirius.

Harry nhìn thấy Snape, đôi mắt không có độ, thờ ơ khoanh tay trả lời “Sao giáo sư lại ở đây?”

Nháy mắt Snape cảm thấy người trước mắt không phải là thằng nhãi ngu ngốc mà chính là Chúa tể Hắc ám lạnh lùng đứng đằng kia.

“Này bồ tèo, tụi tớ vừa mới biết một chuyện...” Ron thì thầm vào tai cậu “Lão dơi già là gián điệp của Hội Phường Hoàng đó.”

“...” thật ra thì tớ biết chuyện đó trước cậu rồi.

“Lúc nãy Chúa tể Hắc ám xoa đầu cậu? Tớ không nhìn nhầm đúng chứ?” Hermione nheo mắt tò mò hỏi. Mập mạp, béo tốt xem ra tên Chúa tể Hắc ám đối xử với bạn cô cũng không tệ lắm, còn tưởng hôm nay phải nhận xác cậu ta về.

“Cậu không nhìn lầm đâu Mione.” Harry cười cười, “Hơn nữa, tớ trịnh trọng thông báo, lời tiên tri đã bị phá vỡ.”

“Lời tiên tri? Là lời tiên tri của cậu và Voldemort?” Hermione kinh ngạc mở miệng

“Đúng thế.”

Vào lúc cậu và Voldemort gặp phải nhóm Lily, mọi chuyện căn bản đã lệch khỏi lời tiên tri của bà Trelawney.

Voldemort bên này bởi vì Harry “bỏ rơi” mình mà cực kì giận dỗi, vì thế Dumbledore xui xẻo trở thành nơi trút giận của hắn. Âm thanh già nua của vị giáo sư Bói Toán lần nữa vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Harry lại nói ≪lời tiên tri sinh ra là để phá vỡ, đừng sợ hãi nó≫

Ta đang sợ hãi sao? Voldemort suy nghĩ rồi cười tự giễu Vậy còn Cứu thế chủ, nó đang sợ mất đi điều gì?

“Tom, ngươi không hiểu, tình yêu là một sức mạnh vô cùng to lớn.” Dumbledore bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đừng có giảng đạo cho ta lão già!” Voldemort nghiến răng đáp trả, lần nữa vung đũa phép lên.

“Không, Tom, nếu năm đó ngươi hiểu tình yêu, ngươi đã không như bây giờ.”

“A, là kẻ nào lúc trước nói ≪Tất cả vì lợi ích lớn lao hơn≫?” Voldemort nhếch môi lạnh lùng mỉa mai. So về độ vô tâm, ông ta cũng không thua hắn đâu.

Dumbledore hoảng hốt khựng lại vài giây, không chú ý rằng bùa chú đang hướng mình đi tới. Hermione liếc mắt nhìn thấy, không hề do dự rút đũa phép hô lên “Protego!”

“Giáo sư ngài ổn chứ?” Hermione quay mặt sang lo lắng hỏi.

“Cảm ơn trò Granger.”

Gellert, ta đã làm sai rồi phải không? Là ta đã đẩy đứa bé này đến vực thẳm khiến nó phải đi theo con đường của ngươi đúng không? Cả hai đời Chúa tể Hắc ám chung quy đều là lỗi tại ta.

Moody nhìn thấy Dumbledore suýt bị đánh trúng, lập tức rút đũa phép ra tấn công. Đúng lúc này một tia sáng màu hồng nhắm thẳng đến chỗ Voldemort...

“Lily!” Scorpio mở to mắt kinh sợ gào lên mà Harry cũng như chết sững tại chỗ. Cậu cứ đơ người nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn ấy mang một thân máu tươi ngã xuống trước mặt Voldemort.

Rivialle cùng Alex và Snape vội vã chạy đến chỗ cô nhóc. Màu mắt ngọc lục bảo rực rỡ mọi khi dần ảm đạm xuống, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

“Sectumsempra...” Harry nghiến răng thốt lên từng chữ một, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Snape “Là ông làm đúng không?”

Snape không trả lời, xung quanh rơi vào sự yên lặng. Miệng vết thương Lily dưới sự điều trị của Snape dần khép lại. Nhưng do mất máu quá nhiều, sắc mặt của cô có chút trắng bệch, hơi thở yếu ớt tựa như ngọn đèn nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

“Đừng lo, con không sao.” Lily khó nhọc trả lời, ánh mắt hướng về phía Harry “Papa, daddy thương papa lắm...nhưng chỉ vì ông ấy...”

“Anh hiểu mà Lily. Em cứ nằm nghỉ đi.” Harry dịu dàng mỉm cười xoa đầu cô.

Lily phút chốc như ảo tưởng nhìn thấy Harry mười mấy năm sau.

“Được rồi Lily đừng nói nữa.” Scorpio cẩn thận ôm cô vào trong lòng.

Harry quyết tuyệt nhìn Snape, chỉ đũa phép vào ông “Cho dù Bộ Pháp Thuật cấm tôi dùng Avada Kedavra, tôi nhất định cũng sẽ cho ông nếm thử. Nếu Lily có mệnh hệ gì ông đừng mong sống sót.”

Cả đại sảnh rơi im lặng, đúng lúc này chỉ thấy một áo đen lẫn trong đám đông khẽ giơ đũa phép, đầu đũa cứ thế nhắm thẳng vào Voldemort. Gã ta nhếch môi thì thầm.

“Sectumsempra...”

Harry hoảng hốt nhìn thấy, và phản ứng đầu tiên của cậu chính là lao đến chắn trước mặt người kia.

*02.09.18*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.